Tổ Đạo hơi bất đắc dĩ: “Ta biết ngươi cảnh giác ta, nhưng ngươi xem, ta hiện tại có thể làm gì chứ? Giờ chúng ta nên hợp tác đối phó con ả họ Phạn kia, ngươi nghĩ sao?”
Diệp Quân quay đầu nhìn người phụ nữ, người phụ nữ nhìn Tổ Đạo.
Nghe xong, hắn thả rèm xuống.
Trong xe ngựa, Diệp Quân dựa vào ghế, chậm rãi nhắm mắt lại.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Nhóc con, ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng, bất luận là Tổ Đạo, hay người đàn bà trước mặt này.”
Diệp Quân thầm nói trong lòng: “Tổ Đạo bị Phạn Chiêu Đế chiếm đoạt tu vi, vốn dĩ y đã không cam lòng, y căm hận Phạn Chiêu Đế và chủ nhân bút Đại Đạo, y đi theo ta, tất nhiên cũng có mục đích của riêng y. Y lợi dụng ta, ta cũng có thể lợi dụng y. Còn cô nương trước mặt này… sự xuất hiện của cô ta thật trùng hợp…”
Tiểu Tháp nói: “Ngươi nghi ngờ cô ta là người của chủ nhân bút Đại Đạo à?”
Diệp Quân trầm mặc, nhẹ giọng nói: “Tháp gia, nếu ngay từ đầu, đây là ván cờ do chủ nhân bút Đại Đạo bày ra thì liệu có khả năng sau khi ta đến đây phát sinh ra vô số biến cố đều đã nằm trong tính toán của chủ nhân bút Đại Đạo hay không. Nói cách khác, bất kể ta lựa chọn Tổ Điện Man Hoang hay Thánh Đường Bỉ Ngạn, đều nằm trong tính toán của ông ta…”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Nhất định ông ta có thực lực này… ta luôn hoài nghi, sở dĩ chuyện của cha ngươi kết thúc sớm như vậy, là bởi vì ông ta không dám tiếp tục tính kế cha ngươi, cho nên, ông ta quyết định chọn một người dễ bắt nạt hơn để bắt nạt, để dễ bố trí ván cờ”.
Diệp Quân khẽ cau mày: “Cho nên, ta đang thay cha ta chịu trách nhiệm ư?”
Tiểu Tháp nói: “Có lẽ là vậy.”
Sắc mặt Diệp Quân u ám.
Tiểu Tháp tiếp tục nói: “Nhóc con, ngươi suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại bỏ sót một việc.”
Diệp Quân nói: “Ngươi đang nói đến thái độ của cha ta và cô cô sao?”
Tiểu Tháp nói: “Đúng vậy, tại sao cha và cô cô ngươi lại cho phép ông ta đối xử với ngươi như vậy? Ngươi đã cân nhắc vấn đề này chưa?”
Diệp Quân yên lặng sau đó nói: “Rèn luyện.”
Tiểu Tháp nói: “Đúng vậy, đối với cha ngươi và cô cô ngươi mà nói, chủ nhân bút Đại Đạo và Phạn Chiêu Đế chính là hòn đá mài giũa ngươi, họ hy vọng ngươi có thể dùng thực lực của chính mình đánh bại bọn họ, hoàn thành cuộc chiến Đại Đạo này…”
Cuộc chiến Đại Đạo!
Trong mắt Diệp Quân hiện lên tia phức tạp.
Đúng vậy!
Mình và Phạn Chiêu Đế còn có chủ nhân bút Đại Đạo với Tổ Đạo, không phải là cuộc chiến Đại Đạo sao?
Bây giờ Tổ Đạo coi như đã bị loại, bước tiếp theo là trò chơi của mình và Phạn Chiêu Đến còn có chủ nhân bút Đại Đạo.
Chủ nhân bút Đại Đạo đang bị vây hãm, bây giờ là người tàn, chỉ có thể động não.
Phạn Chiêu Đế nhất định sẽ không bỏ cuộc như vậy, một khi người phụ nữ kia đến đây, hắn sẽ không có khả năng đối chọi!
Diệp Quân dựa vào ghế, trầm tư.
Khi thực lực không đủ, chỉ có thể dùng đầu óc nhiều hơn.
Một lúc lâu sau, Diệp Quân đột nhiên nói: “Tháp gia, ta có kế hoạch, nhưng kế hoạch này hơi vô liêm sỉ... thôi kệ, chúng ta không thể làm theo con đường mà chủ nhân bút Đại Đạo đã bày ra, nếu không, nhất định sẽ bị ông ta chơi đùa đến chết.”
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân đột nhiên mở mắt, nhìn người phụ nữ trước mặt: “Chu Lăng tông chủ, nếu như ta đoán không sai, cô cũng có đối thủ ở Thánh Đường Bỉ Ngạn, hơn nữa mục đích của cô là trở thành chân thánh, đúng không?”
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân, không nói nói gì.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ trước mặt: “Muốn trở thành chân thanh rất khó khăn, đúng không?”
Chu Lăng nhìn Diệp Quân: “Ngươi muốn nói gì?” Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta có thể giúp cô trở thành chân thánh.”
Chu Lăng nheo mắt: “Ngươi không có đầu óc à…”