Sắc mặt Tổ Đạo hơi khó coi, vì lúc trước đều là người khác tín ngưỡng y, còn hiện tại Diệp Quân lại cầm kiếm Thanh Huyên, nhẹ nhàng vuốt ve kiếm Thanh Huyên, lại nói: “Ta không ép buộc ngươi, nếu ngươi không đồng ý, bây giờ chúng ta sẽ chia tay vui vẻ.”
Tổ Đạo nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp quân, trong lòng vô cùng tức giận, không hài lòng, ngươi không ép ta, vậy ngươi cầm kiếm ra là có ý gì?
Diệp Quân nhìn chằm chằm vào Tổ Đạo, “Ta là một người phân rõ phải trái.” Trong mắt hắn, đã có huyết mạch phong ma khẽ dâng trào.
Tổ Đạo biết, hôm nay nếu mình không đồng ý, sợ là không ra khỏi xe ngựa này được.
Y gật đầu, “Được.”
Diệp Quân nói: “Thề đi.”
Tổ Đạo nhìn Diệp Quân, “Không thề được không?”
Diệp Quân gật đầu, “Được, có điều, người như ta có thù báo thù, có ân báo ân…”
“Dừng dừng!”
Tổ Đạo vội nói: “Ta thề, chỉ cần Diệp Quân ngươi có thể giúp ta khôi phục tu vi, ta sẽ tin vào ngươi, tuyệt không nuốt lời.”
Diệp Quân lắc đầu, “Ngươi đọc theo ta: xin Thiên Mệnh Váy Trắng, Diệp Huyên, Dương Diệp chứng giám, Tổ Đạo ta thề ở đây rằng, sau này một khi tu vi được khôi phục, sẽ lập tức tín ngưỡng Diệp Quân, nếu vi phạm lời thề này, mời ba vị trừng phạt ta!”
Tổ Đạo nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Xin Thiên Mệnh Váy Trắng, Diệp Huyên, Dương Diệp chứng giám, Tổ Đạo ta thề ở đây rằng sau này một khi tu vi được khôi phục, sẽ lập tức tín ngưỡng Diệp Quân, nếu vi phạm lời thề này, mời ba vị trừng phạt ta!”
Diệp Quân gật đầu, “Được rồi.”
Trong lòng Tổ Đạo lại cười nhạt.
Thề à?
Đối với cường giả như cấp bậc này của y, lời thề hoàn toàn không có sức mạnh ràng buộc gì, chỉ cần trong lòng Đại Đạo hiểu rõ, thì lời thề này coi như bỏ!
Thằng nhóc này, vẫn còn non lắm! Ít trải sự đời quá rồi!
Bên trong Tiểu Tháp.
Sau khi giải quyết chuyện với Tổ Đạo xong, Diệp Quân đi đến vương triều Thiên Mộ.
Trước một đại điện.
Thiên Hình và Diệp Quân cùng ngồi trên thềm đá phía trước đại điện, Diệp Quân im lặng một lúc lâu: “Dì Tần đâu?”
Thiên Hình nói nhỏ: “Ngày mà Cửu đệ rời đi, bà ấy cũng đi theo rồi.”
Diệp Quân cúi đầu im lặng.
Thiên Hình ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nói nhỏ: “Ta vẫn cho rằng nếu ta gặp ngươi sớm hơn một chút, cùng ngươi gieo duyên lành thì chắc chắn sẽ không kém hơn đệ ấy, nhưng sau đó ta lại phát hiện ra, đệ ấy làm huynh đệ với ngươi hoàn toàn không nghĩ tới lợi ích, đệ ấy thật lòng xem ngươi là huynh đệ, về điểm này, ta hoàn toàn không bằng đệ ấy.”
Diệp Quân im lặng.
Thiên Hình nói tiếp: “Bây giờ ta đang là hoàng đế vương triều Thiên Mộ, nhưng ta nhận ra rằng dù mình có làm gì cũng không vui nổi, sau đó, ta suy nghĩ thật lâu và cuối cùng cũng nhận ra rằng, ta và đệ ấy hoàn toàn không có hứng thú quá lớn với ngôi vị hoàng đế này, vốn dĩ ta cố chấp làm hoàng đế như thế, là vì ta muốn chứng minh với tất cả mọi người rằng Thiên Hình ta đây không hề thua kém Tổ Long Khí của đệ ấy.”
Nói đến đây, Thiên Hình quay sang nhìn Diệp Quân: “Đệ ấy chết ở biển Khổ Giới, có còn cơ hội sống không?”
Diệp Quân gật đầu: “Có.”
Đột nhiên Thiên Hình phá lên cười: “Diệp công tử, thực lực của Thiên Hình ta khá yếu nên không thể sóng vai chiến đấu với ngươi được, nhưng chỉ cần ngươi cần, bất cứ lúc nào ta cũng có thể tín ngưỡng ngươi, khiến toàn bộ hàng tỷ con dân vương triều cùng tín ngưỡng ngươi.
Diệp Quân từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía Thiên Hình, Thiên Hình cười xòa: “Mặc dù hiện tại vương triều Thiên Mộ chưa quá mạnh, nhưng khi phát triển bên trong Tiểu Tháp của ngươi, chắc chắn sau này sẽ ngày càng mạnh hơn, tất nhiên là đối với ngươi nó có thể vẫn còn rất yếu, nhưng ngươi đừng chê.”