Rõ ràng thím Kiều đã hiểu, bà ấy run rẩy, sau đó ngất xỉu.
Diệp Quân và Dương Dĩ An vội vàng đỡ thím Kiều.
Lúc này, Việt Kỳ đi vào.
Diệp Quân đứng bên mép giường nhìn thi thể của Phó Cát, mãi không nói câu nào.
Dương Dĩ An không ngừng lau nước mắt.
Sắc mặt Việt Kỳ u ám một cách đáng sợ: “Xin lỗi, ta không ngờ bọn họ lại dám điên cuồng đến mức này…”
Diệp Quân xoay người nhìn về phía Việt Kỳ: “Việt tông chủ, mục tiêu tiếp theo của bọn họ có lẽ là bà đấy”.
Việt Kỳ cau mày: “Bọn họ muốn động đến ta cũng đâu có đơn giản, ta không thuộc quản lý của thư viện, ta là người của Kiếm Tông, ngoài Viện trưởng, Kiếm Tông không nghe lệnh bất cứ ai khác, dù nội các cũng không có quyền ra lệnh trực tiếp cho Kiếm Tông…”
Diệp Quân nói: “Ý của ta là bọn họ có thể thẳng tay tiêu diệt bà!”
Việt Kỳ thoáng ngây người, tỏ vẻ khó tin: “Bọn họ dám sao?”
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, không nói một lời.
Sắc mặt Việt Kỳ rất nặng nề, nếu là tình huống bình thường thì chắc chắn không dám, nhưng trước mắt thì đối phương có thể làm thế, điên cuồng đến mức này, còn có gì không dám nữa?
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Là lỗi của ta, ta nên bảo bà liên hệ với Kiếm Tông trước, chứ không phải thư viện…”
Liên hệ với Kiếm Tông!
Việt Kỳ nghe vậy thì lấy một lá bùa truyền âm ra bóp nát, nhưng sau đó, bà ta ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Không thể truyền tin được”.
Diệp Quân lắc đầu: “Muộn rồi”.
Việt Kỳ cầm kiếm, sắc mặt lạnh như băng, trên người tản ra khí thế uy áp kiếm đạo cực kỳ kinh khủng.
Diệp Quân nhìn Việt Kỳ: “Bây giờ rời khỏi đây, đồng thời thể hiện bà sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa”.
Việt Kỳ nhướng mảy: “Ngươi cảm thấy ta sợ chết sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Lấy lùi làm tiến, bà làm thế có thể để bọn họ tạm thời không nhằm vào bà, như thế bà mới có thể đi đến Kiếm Tông, thông báo cho cấp cao trong Kiếm Tông”.
Việt Kỳ im lặng.
Diệp Quân nhìn chằm chằm bà ta: “Việt tông chủ, đây là cách duy nhất của chúng ta hiện tại rồi”.
Việt Kỳ lại lắc đầu: “Việc ngươi có thể nghĩ tới chắc chắn bọn họ cũng đã nghĩ tới, chỉ cần ta có ý định rời khỏi Kiếm Tông, bọn họ sẽ thẳng tay giết chết ta”.
Diệp Quân im lặng.
Việt Kỳ chơi hỏi: “Ngươi có dám cùng ta đi tới tổng viện của thư viện không?”
Diệp Quân nhìn Việt Kỳ, bà ta cũng nhìn thẳng vào hắn: “Nếu ngươi dám, ta nhất định sẽ dốc hết khả năng đưa ngươi tới tổng viện”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Việt tông chủ, nếu làm như thế, bà sẽ…”
Việt Kỳ chợt nổi giận: “Đừng nói nhảm nữa, chỉ cần nói là ngươi có dám hay không, chỉ cần ngươi dám, ta sẽ theo ngươi, ngươi đi tới tổng viện, ta không tin có người có thể một tay che trời!”
Diệp Quân hỏi: “Vì sao lại làm thế?”
Việt Kỳ nhìn chằm chằm hắn: “Vì chính nghĩa!”
Sau đó, bà ta xoay người đi ra ngoài, lúc đến cửa, bà ta chợt nói: “Cho ngươi thời gian nửa canh giờ”.
Sau đó, bà ta ra khỏi phòng.
Diệp Quân trong phòng im lặng không nói một lời.
Dương Dĩ An chợt lên tiếng: “Thím Kiều…”
Diệp Quân vội vàng xoay người đi tới bên cạnh thím Kiều, thím Kiều chậm rãi mở mắt ra, khi nhìn thấy Diệp Quân, ánh mắt bà ấy hơi mờ mịt, nhưng sau đó dường như nhớ lại điều gì, bà ấy lập tức rơi nước mắt: “Là ta hại thằng bé, là ta hại thằng bé…”
Sau đó, dường như lại nghĩ đến điều gì, bà ấy vội vàng nắm lấy tay Diệp Quân, run rẩy nói: “Diệp công tử… Chuyện này… cứ thế bỏ qua đi, cậu tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì nữa…”
Diệp Quân cúi đầu: “Được”.