Diệp Quân nhìn Phó Cát rời đi, hắn cũng không nghĩ nhiều mà cũng xoay người bỏ đi.
Hắn nhanh chóng trở về trạch viện của mình, Dương Dĩ An đang ngồi trước cửa đợi hắn, thấy hắn đi vào, cô bé lập tức đứng dậy, sau đó chạy đến trước mặt hắn, cười khanh khách nhìn hắn.
Diệp Quân cười khẽ, hắn quan sát Dương Dĩ An một lúc rồi nói: “Chúng ta đến thành Thanh Vân chơi đi”.
Hai mắt Dương Dĩ An lập tức sáng lên: “Được được!”
Tuy Kiếm Tông rất tốt nhưng lại không được tự do, làm gì cũng không thoải mái, cô bé rất mất tự nhiên.
Bây giờ Diệp Quân đã giàu hơn trước rất nhiều, vì thế hắn thẳng tay thuê một chiếc thuyền mây, chưa đến mười lăm phút, hai người họ đã đến được thành Thanh Vân.
Diệp Quân dẫn Dương Dĩ An đi tới một cửa hàng quần áo, chủ tiệm là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, vóc người hơi lực lưỡng, thấy Diệp Quân và Dương Dĩ An đi vào, bà ta vội vàng nghênh đón, cười nói: “Hai vị khách quan muốn mua gì ạ?”
Diệp Quân cười nói: “Chọn cho muội muội của ta mấy bộ quần áo”.
Lúc này Dương Dĩ An vẫn mặc quần áo như ăn mày trước đây!
Nghe thấy lời của Diệp Quân, bà chủ lập tức nhìn về phía Dương Dĩ An, bà ta quan sát cô bé một lúc rồi cười nói: “Tiểu muội muội, đi theo ta”.
Nhưng Dương Dĩ An lại lắc đầu, cô bé kéo ống tay áo của Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Không cần quần áo… Mua đồ ăn đi”.
Diệp Quân hơi đau lòng xoa đầu Dương Dĩ An, mỉm cười nói: “Sau khi ta trở thành đệ tử nội môn của Kiếm Tông, tông môn đã thưởng cho ta không ít linh tinh, sau này chúng ta sẽ không thiếu đồ ăn nữa”.
Dương Dĩ An chớp mắt: “Thật sao?”
Diệp Quân cười nói: “Đúng thế”.
Dương Dĩ An hơi do dự, sau đó nói: “Nhưng cần phải tiết kiệm một chút…”
Diệp Quân cười nói: “Ta cũng muốn mua một bộ quần áo, nếu muội không mua thì ta cũng không mua”.
Dương Dĩ An nhìn hắn, cuối cùng cô bé gật đầu: “Được”.
Dương Dĩ An được bà chủ dẫn vào trong, không lâu sau đó, bà ta đã dẫn Dương Dĩ An đi ra, khi nhìn thấy Dương Dĩ An, hắn nhất thời sửng sốt.
Lúc này Dương Dĩ An đã xảy ra thay đổi long trời lở đất, cô bé mặc váy dài màu trắng, dù đã mười bốn tuổi nhưng có lẽ vì thiếu dinh dưỡng nên cô bé gầy nhỏ hơn những cô gái bình thường một chút, nhưng ngũ quan của cô bé lại rất tinh xảo, là một mỹ nhân trời sinh, có điểm hình như cô bé vẫn chưa quen với quần áo trên người, vì thế nên nét mặt hơi mất tự nhiên.
Diệp Quân đi tới trước mặt cô bé, cười nói: “Đẹp”.
Dương Dĩ An hơi cúi đầu, mặt đỏ lên.
Diệp Quân cười khẽ, hắn nhìn về phía bà chủ: “Chọn thêm cho muội ấy mấy bộ đi”.
Bà chủ lập tức cười tươi roi rói: “Được, được!”
Một lát sau, Diệp Quân và Dương Dĩ An rời khỏi cửa hàng quần áo, hắn dẫn cô bé đi dạo trên phố, Dương Dĩ An chợt nhìn kiếm tu vừa đi ngang qua ở cách đó không xa: “Huynh là kiếm tu rồi đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Dương Dĩ An quay đầu nhìn Diệp Quân: “Huynh không có kiếm của mình sao?”
Diệp Quân cười khẽ: “Tạm thời không có”.
Dương Dĩ An gật nhẹ đầu: “Ồ”.
Sau đó, hai người đi tới một quán mì, Diệp Quân gọi hai bát mì, rõ ràng Dương Dĩ An là một người rất thích ăn, chẳng mấy chốc đã ăn sạch hai bát mì, sau đó nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt chờ mong.
Diệp Quân cười to: “Ông chủ, thêm một bát nữa”.
Dương Dĩ An cười ngọt ngào.
Sau khi ăn mì xong, hai người lại dạo một vòng trong thành, mua một ít đồ dùng cá nhân, sau đó mới trở về Kiếm Tông.
Mang rất nhiều đồ trở về!
Rõ ràng hôm nay Dương Dĩ An rất vui, nụ cười trên mặt chưa từng biến mất.
Khi trở về Kiếm Tông đi qua cửa lớn nội môn, một giọng nói châm chọc chợt vang lên từ bên cạnh: “Thì ra mẹ ngươi là một kẻ bán bánh bao, ha ha…”
Diệp Quân dừng bước, quay đầu thấy cách đó không xa có mấy người đang vây quanh châm chọc Phó Cát.
Phó Cát bị bọn họ vây lại ở giữa rồi châm chọc, y rất tức giận nhưng chỉ biết im lặng, không dám nói gì, chỉ có thể mặc cho bọn họ cười đùa.
Diệp Quân cau mày, hắn dẫn Dương Dĩ An đi tới, thấy Diệp Quân tới, mấy người đàn ông kia lập tức cau mày, người đàn ông mặc áo gấm đứng đầu nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi làm gì đấy?”