Diệp Quân đáp: “Có!”
Diệp Thanh Thanh nhìn về phía Diệp Quân: “Con chắc chứ?”
Diệp Quân nói: “Con không chắc!”
Diệp Thanh Thanh hơi nhíu mày: “Nói cho xong một lượt đi, nếu không ta đánh con đấy”.
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Tình thế bây giờ là ông ta không có cũng phải có, dù sao có hay không có là chuyện của ông ta”.
Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân, không nói một lời.
Diệp Quân nhẹ giọng hỏi: “Cô cô cảm thấy con xấu xa lắm đúng không?”
Diệp Thanh Thanh lắc đầu: “Ta chỉ muốn nhắc nhở con, nếu đến lúc đó hắn không có…”
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Chỉ cần chúng ta thắng, thành lập xong trật tự, nắm Đại Đạo trong tay, Tổ Nguyên gì đó thật sự còn quan trọng ư? Nếu chúng ta thua, bọn họ cũng không thể đến đòi người chết Tổ Nguyên đúng không? Hơn nữa con tin chỉ cần Phong Lão truyền lời của con ra ngoài, khi đó chắc chắn sẽ có rất nhiều Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả không hy vọng chúng ta thua, vì chỉ cần chúng ta không thua, bọn họ không cần làm gì cũng có thể lấy được Tổ Nguyên!”
Diệp Thanh Thanh nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Con di truyền hết sự tinh ranh của cha mẹ con rồi”.
Diệp Quân cười khổ: “Cô cô, chúng ta đang đối mặt với một kẻ thù vô cùng mạnh mẽ, dưới tình huống này, chúng ta không thể đối đầu với tất cả Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả được, chúng ta phải lôi kéo, phải chia rẽ, để nhiều người đứng về phía chúng ta hơn!”
Diệp Thanh Thanh trầm giọng nói: “Ta muốn nhắc nhở con, người phụ nữ kia thật sự không đơn giản đâu!”
Tông chủ Quá Khứ Tông!
Diệp Quân gật đầu: “Con biết”.
Dứt lời, hắn xoay người nhìn về phía tinh không xa xôi, nhẹ giọng nói: “Cô ta không ra tay, con chính là Diệp Quân, cô ta dám tự mình ra tay, con sẽ là Kháo Sơn Vương, mọi người cùng nhau ngửa bài, đừng ai nghĩ đến chuyện sống sót. Cô ta chỉ vô địch một mình, còn con có tận sáu người, ưu thế nằm ở con!”
Diệp Quân hiểu rõ, nếu cô gái áo bào trắng ra tay, với thực lực hiện tại của hắn hoàn toàn không phải đối thủ, đừng nói là hắn mà chủ nhân bút Đại Đạo cũng phải chịu thua.
Vì thế nếu cô gái áo bào trắng ra tay, hắn sẽ không chút do dự ăn vạ.
Mẹ kiếp!
Ngửa bài!
Mọi người cùng toi đời.
Nhưng trông tình hình hiện tại, cô gái áo bào trắng không có ý định ra tay.
Diệp Thanh Thanh đột nhiên nói: “Đi, vào Tiểu Tháp thôi”.
Dứt lời, bà ấy lập tức đưa Diệp Quân tiến vào trong Tiểu Tháp.
Trong hư không, Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân trước mặt: “Nào, đối luyện đi”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Được!”
Diệp Thanh Thanh đột nhiên biến mất khỏi chỗ vừa đứng, một tia kiếm quang chợt kéo tới.