Dứt lời, giọng nói của ông ta bỗng nhiên có phần run rẩy: “Các vị, quy tắc Đại Đạo của Bỉ Ngạn Giới chúng ta đã bị tòa tháp này kìm hãm rồi.”
Dứt lời, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, trong lòng kinh hãi.
Đại Đạo của Bỉ Ngạn Giới là ai?
Đó chính là một tia ý chí của thuyền Bỉ Ngạn ngưng tụ thành!
Lúc này, cô gái bên cạnh Tống Uyên đột nhiên lên tiếng: “Không biết người làm ra tòa tháp này là thuyền thánh hay là người nào khác. Nếu như là người khác, vậy thì trong tháp mười năm, bên ngoài một ngày có phải là cực hạn của họ rồi không? Hay họ chỉ là tiện tay làm?”
Giọng nói của cô ta rất nhẹ nhàng, vô cùng dễ nghe.
Cực hạn?
Tiện tay làm?
Nghe được hai từ mấu chốt này, các giáo sĩ càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ.
Nếu không phải do thuyền thánh làm ra mà là do con người làm, thì như nha đầu này nói thì đây đã là cực hạn của đối phương chưa? Nếu không phải là cực hạn của đối phương vậy thì cực hạn của đối phương phải là bao nhiêu cơ chứ?
Càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ!
Tống Uyên đột nhiên nói: “Thiếu niên kia đâu?”
Một giáo sĩ đáp: “Hình như đang tu luyện.”
Tống Uyên khẽ gật đầu: “Thiếu niên này đồng ý chia sẻ tòa tháp này với chúng ta, để chúng ta cùng tu luyện, nghiên cứu. Tấm lòng như vậy thực sự khiến ta bội phục, quả không hổ là thánh tử.”
Không hổ là thánh tử!
Dứt lời, mọi người có mặt ở đây đều hiểu ngay ra.
Loại thần vật này, con mẹ nó, chỉ có thể là do thuyền thánh mới làm ra được!
Thuyền thánh là chí cao vô thượng!
Nếu nói là do người khác làm ra, vậy thì truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến địa vị thần thánh của thuyền thánh trong lòng mọi người.
Do vậy, thứ đồ chơi này chỉ có thể là do thuyền thánh tạo ra. Vị Diệp công tử đó, chỉ có thể là thánh tử!
Lúc này, cô gái đột nhiên lên tiếng: “Thầy, thời không này có thể đột phá được bí ẩn của chân thánh không?”
Tống Uyên nheo mắt lại, giọng điệu chắc chắn: “Có.”
Có!
Sắc mặt của mọi người lộ ra vẻ xúc động sau đó lại trở lên phấn khích.
Tống Uyên nhìn xung quanh, sau đó nói: “Tất nhiên, muốn phá giải được bí ẩn thời không của nơi này thì cần phải làm một vài thí nghiệm để kiểm chứng. May mà ở trong này mười năm bằng một ngày ở bên ngoài nên chúng ta có đủ thời gian để kiểm chứng.”
Dứt lời, ông ta nhìn cô gái đứng ở bên cạnh: “Trú Hàn, cô đi tìm giáo chủ mượn Tạo Hóa Ngọc Điệp tới đây, cứ nói là ta mượn ông ấy.”
Cô gái tên là Trúc Hàn gật đầu: “Vâng!”
Nói xong, cô ta xoay người rời đi.
Sau khi Trú Hàn rời đi, tay phải Tống Uyên nhẹ nhàng chạm vào thời không, khẽ giọng nói: “Nếu có thể nghiên cứu được thời không ở đây thì sợ rằng đạt tới chân thánh chỉ là chuyện nhỏ!”
Nghe thấy lời của Tống Uyên, các giáo sĩ đều âm thầm kinh hãi.
Càng ngày càng có nhiều cường giả ở Thánh Đường Bỉ Ngạn đi vào tu luyện và lĩnh hội. Tất nhiên chủ yếu là đám người Tống Uyên, vì đám người này là những người có học thức nhất ở Bỉ Ngạn Giới.
Chân thánh!
Vốn có rất nhiều người không ôm hy vọng gì về việc trở thành chân thánh. Dù sao việc này thực sự quá khó khăn.
Nhưng giờ phút này, bọn họ lại nhìn thấy được hy vọng!
Mà bọn họ đương nhiên cũng cảm kích Diệp Quân từ tận đáy lòng. Vì nếu Diệp Quân không lấy ra thần vật này, thì ai biết được hắn sở hữu được thần vật như vậy chứ?
Lúc này, ai dám đứng ra nghi ngờ Diệp Quân thì bọn họ chính là những người đầu tiên phản đối.