Hai người đều ngã xuống đất.
Linh hồn của hai người đều biến mất với tốc độ cực kỳ nhanh.
Nhìn thấy thế, tim của đám người hai bên đều giật thót.
Diệp Quân nhìn Diệp Khải ở đằng xa, siết chặt hai tay, lặng im không nói.
Ngay lúc này, chín Pháp Tắc bỗng biến thành chín luồng sáng đi vào trong cơ thể Diệp Khải.
Ầm!
Sức mạnh Pháp Tắc trấn áp linh hồn của Diệp Khải.
Thanh đao trong tay phải của Tùy Tâm ở đằng xa cũng biến thành đao quang đi vào giữa trán gã, một sức mạnh đao hồn mạnh mẽ của ngay lập tức bảo vệ linh hồn gần như biến mất đó.
Thế nhưng lúc này hai người đã ngất đi.
Không thể đánh tiếp nữa.
Lúc này Diệp Quân bỗng biến mất khỏi chỗ đang đứng rồi xuất hiện trước mặt Diệp Khải, hắn nhìn Diệp Khải đang ngất trước mặt, khẽ nói: “Nghỉ ngơi đi nhé”.
Lúc này một người đàn ông trung niên bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Khải, chính là sư phụ của Diệp Khải.
Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên, ông ấy nhìn Diệp Khải, sau đó nhìn Diệp Quân, khẽ nói: “Diệp công tử, cẩn thận!”
Diệp Quân gật đầu: “Tiền bối, hãy chăm sóc cho đệ ấy”.
Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, ông ấy dẫn linh hồn của Diệp Khải rời đi, bây giờ Diệp Khải cần chữa trị vết thương và hồi phục thể xác.
Còn với Tiên Bảo Các và thư viện Quan Huyên, chỉ cần không tiêu diệt thần hồn, muốn hồi phục linh hồn và thể xác chỉ là chuyện nhỏ.
Diệp Quân xoay người lại, lúc này An Vương cũng xuất hiện trước mặt Tùy Tâm.
An Vương nhìn Tùy Tâm, bình tĩnh nói: “Đưa gã đi chữa trị vết thương đi”.
Bà ta vừa dứt lời, một ông lão xuất hiện bên cạnh Tùy Tâm, sau đó đưa gã đi.
An Vương xoay người lại nhìn Diệp Quân, bình tĩnh nói: “Ta cũng không già lắm, ngươi không ngại khi ta đánh với ngươi chứ?”
Diệp Quân xòe bàn tay ra, kiếm Hành Đạo xuất hiện trong tay hắn: “Ta không ngại”.
An Vương nhìn Diệp Quân: “Tại sao lúc đánh nhau với người khác, ngươi không dùng đến thanh kiếm này mà đánh với ta thì lại dùng?”
Diệp Quân nhìn An Vương: “Nếu bà cứ khăng khăng cần một lý do thì ta chỉ có thể nói, ta cảm thấy khó chịu khi nhìn bà”.
Sau khi nhìn chằm chằm Diệp Quân một hồi, An Vương cười nói: “Để ta đoán xem, sở dĩ ngươi không sử dụng thanh kiếm này là vì thanh kiếm này cực kỳ mạnh, đến mức vượt quá thực lực của ngươi, tức là khi sử dụng nó, không phải là người điều khiển kiếm mà là kiếm điều khiển người, ngươi không dùng thanh kiếm này là vì không muốn ỷ lại vào nó”.
Diệp Quân gật đầu: “Bà thông minh lắm, ta rất bái phục”.
Đây là hắn nói thật!