Đạo sĩ Trương gật đầu nói: "Đúng vậy, đỉnh Cửu Châu chính là thần vật số một của vực Cửu Châu, nó đã đạt tới trình độ văn minh cấp chín, hơn nữa đã từng nhận Cửu Châu Chủ là chủ nhân, do đó, nhân quả cực lớn. Hai người chúng ta đều hơi lo lắng…."
Diệp Quân lắc đầu: "Ta không gánh nổi."
Đạo sĩ Trương cười nói: "Thực không dám giấu, ta đã xem số mệnh của cậu, ta phát hiện ra mạng của cậu rất cứng rắn, cậu có thể gánh được nổi."
Diệp Quân tò mò nói: "Cứng đến mức nào?"
Đạo sĩ Trương lắc đầu: "Không xem được giới hạn, dù sao cũng là rất cứng rắn, nếu như cậu đồng ý cùng nhau chống chọi, sẽ có rất nhiều lợi ích."
Diệp Quân liếc mắt nhìn hai người, không nói gì, hắn khá kinh ngạc, không ngờ hai người này lại muốn kéo hắn vào nhóm, dĩ nhiên, hắn cũng không ngu ngốc đến mức thay hai người họ gánh nhân quả gì đó.
Vì vậy, hắn lắc đầu: "Hai vị tiền bối, chuyện này ta không gánh nổi, các trưởng bối trong nhà đã từng nói…. Đi ra bên ngoài, đừng tạo quá nhiều nhân quả, sợ ảnh hưởng đến bọn họ."
Tiểu Tháp: "…."
Sau khi Diệp Quân nói xong, quay người rời đi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hòa thượng ở bên cạnh cau mày, nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, trong mắt hiện lên một bóng đen, nhưng lúc này, đạo sĩ Trương lại lắc đầu nói: "Để hắn đi đi."
Hòa thượng nhìn về phía đạo sĩ Trương, đạo sĩ Trương nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Diệp Quân phía xa xa, nhỏ giọng nói: "Tên nhóc này không đơn giản, chúng ta động vào hắn, có thể sẽ gây ra phiền toái lớn, ta và hắn có một phần thiện duyên, bây giờ không cần biến phần thiện duyên này thành ác duyên..."
Hòa thượng trầm giọng nói: "Hắn biết mục đích của chúng ta…."
Đạo sĩ Trương cười nói: "Yên tâm đi, hắn sẽ không nói bậy bạ đâu, hắn là một người thông minh."
Hòa thượng nhìn về phía đạo sĩ Trương: “Dường như ngươi rất tán thưởng hắn."
Đạo sĩ Trương cười nói: "Hắn thực sự rất tốt, được rồi được rồi, chúng ta bắt tay vào làm việc đi."
Nói rồi hai ngươi đi về phía sâu trong thôn ở phía xa.
Diệp Quân đi thẳng đến sân trong của mình, hắn không có hứng thú với thứ gọi là đỉnh Cửu Châu.
Bảo vật?
Từ trước đến nay, hắn chưa nhìn thấy thứ gì quý hơn Tiểu Tháp và kiếm Thanh Huyên, vì vậy, đối với thứ gọi là thần vật này, hắn không có hứng thú, hơn nữa, đạo sĩ và hòa thượng kia nhìn không giống người hiền lành, không cần trêu chọc.
Đêm khuya.
Khi Diệp Quân đang ngủ say đột nhiên bị tiếng nổ lớn đánh thức, hắn vội vàng ngồi dậy, chạy ra ngoài sân.
Hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy phía chân trời có luồng sáng mờ, trong luồng sáng đó, mơ hồ thấy hai bóng người đang trôi lơ lửng.
Diệp Quân nhìn về phía chân trời, nói: “Tháp gia, nhìn thấy không?”
Tiểu Tháp nói: “Là đạo sĩ và hòa thượng kia.”
Diệp Quân đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên trong tia sáng kia phun ra luồng khí tức đáng sợ.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, tia sáng vỡ vụn, ngay sau đó, hai bóng người đồng thời bị thổi bay.
Lúc này, luồng sáng bay về phía Diệp Quân, với tốc độ cực nhanh.
Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân chợt thay đổi, xoay người chạy ra khỏi sân.
Nhưng mà, hắn vừa chạy ra khỏi sân, luồng sáng kia đã vững vàng rơi xuống trước mặt hắn.
Là một cái đỉnh!
Đỉnh rất lớn, cao bằng hai người trưởng thành, thân đỉnh được đúc bằng đồng cứng, hơi có hình bầu dục, đường nét đơn giản lưu loát, bên ngoài có màu xanh đậm, trên đó có những đường vân tinh tế, mà trong khoảng trống của những đường vân này, có thể nhìn thấy một ít chữ khắc trên đó.
Miệng của chiếc đỉnh có hình tròn, các cạnh trơn bóng, hai đầu tay cầm trái phải được trang trí bằng hai con yêu thú, thần thái uy nghiêm, không giận mà uy.
Mà bên trong chiếc đỉnh, có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, màu đỏ quỷ dị.
Mặc dù Diệp Quân chưa từng nhìn thấy đỉnh Cửu Châu, nhưng hắn biết, thứ trước mặt này chính là đỉnh Cửu Châu mà đạo sĩ và hòa thượng kia muốn tìm.
Sao thứ này có thể đến tìm mình?
Ý nghĩ đầu tiên của Diệp Quân chính là chạy.