Uỳnh!
Hai bên va chạm. Cột lửa bị đập nát, hóa thành vô số tàn lửa bắn tung tóe khắp nơi.
Ông lão khép ngón tay lại, chỉ tới trước. Những ngọn lửa Thiên Hành đỏ máu phun ra thành một thanh kiếm chém về phía Diệp Quân, quét sạch phi kiếm. Khi nó tới gần, Diệp Quân không hề nao núng, vung tay thả phi kiếm ra.
Thanh kiếm lửa của ông lão bị phi kiếm ngăn chặn. Ông ta nheo mắt, lại thấy mấy triệu thanh ý kiếm đã chém vỡ cột lửa ban đầu, hiện đang hóa thành gió táp mưa sa lao tới. Khi gần đến trước mặt, chúng hợp nhất thành một thanh kiếm.
Đồng tử ông lão rụt lại, hai tay siết chặt, thả ra khí tức đáng sợ. Nhưng chỉ một thoáng nó đã bị kiếm của Diệp Quân áp đảo. Ông lão không ngồi chờ chết mà dồn toàn lực tung ra cú đấm khi thanh kiếm bay tới.
Uỳnh!
Ông lão bị chém bay đi vạn trượng, thân xác vỡ toang, chỉ còn lại linh hồn. Diệp Quân đang định ra tay tiếp thì cảm nhận được gì, ngẩng lên nhìn, thấy một cột lửa nện xuống.
Hắn khép ngón tay lại, điều khiển thanh ý kiếm hợp nhất kia bay lên chém vào cột lửa.
Choang!
Kiếm bị đánh bay, cột lửa giáng thẳng xuống.
Diệp Quân nắm chặt tay lại, thả ra hàng loạt ý kiếm. Ruỳnh!
Tiếng nổ đinh tai vang lên, hắn bị đẩy đi mấy vạn trượng. Cột lửa kia không biến mất mà còn đẩy biển máu dạt đi.
Diệp Quân nhìn lên cao, thấy một chiếc gương màu đỏ đang lơ lửng ở chân trời. Đứng kế bên nó là một người phụ nữ tóc dài trong chiếc váy trắng như tuyết, trên mặt đeo tấm lụa mỏng, chỉ thấy được một nửa dung nhan.
Là Kính Thần!
Văn minh Thiên Hành có hai Đại thượng thần, theo thứ tự là Thiên Vân Thượng Thần và Thiên Huyền Thượng Thần, dưới họ có Tứ đại chủ thần, mỗi người trông coi một thần giới.
Người trước mắt chính là Kính Thần cai quản Kính Thần Giới.
Chiếc gương trong tay bà ta chính là Thần Kính Thiên Hành, một trong mười bảo vật của văn minh Thiên Hành.
Diệp Quân hóa thành kiếm quang bay lên cao, biển máu ùa theo nhuộm đỏ bầu trời. Kính Thần nhìn xuống với vẻ vô cảm, đưa tay kết ấn rồi vươn tay phải chỉ xuống. Thần Kính Thiên Hành chấn động trước khi phun ra một cột lửa nện vào kiếm quang.
Uỳnh!
Ánh lửa và kiếm quang bùng nổ, sóng xung kích lan rộng đi mấy triệu trượng, một bên là biển máu, bên kia là biển lửa.
Hai thứ sức mạnh khác nhau giằng co ở trên cao, bất phân thắng bại. Kính Thần bỗng lẩm nhẩm niệm chú, gọi một bóng người xông ra từ trong Thần Kính Thiên Hành. Toàn thân nó bốc cháy, vác thanh kiếm trong tay chém xuống.
Xoẹt!
Tiếng thời không bị xé rách vang lên.
Ầm!
Biển máu vô tận chấn động khi thanh kiếm kia hạ xuống, khiến Diệp Quân cũng phải lùi lại mấy trăm nghìn trượng.
Máu tươi tràn ra từ khóe miệng hắn khi dừng lại. Sau đó người lửa kia lại vung kiếm.
Nhát chém vừa nhanh vừa ác liệt, kiếm quang vừa lóe lên thì lưỡi kiếm đã vồ tới.
Diệp Quân vung kiếm đáp lại.
Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!
Chồng chéo một trăm nghìn nhát kiếm.
Uỳnh!
Hai luồng kiếm quang vừa tiếp xúc đã nổ tung, khiến hai thanh kiếm cùng nhau vỡ nát.