Đây cũng giống các nước chư hầu của thế giới trần tục, ngươi không muốn thống nhất thiên hạ, không có nghĩa là người khác cũng không muốn thống nhất thiên hạ, người sống trong góc, cuối cùng cũng sẽ bị thôn tính.
Tranh đấu!
Không thể không tranh đấu!
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen nhìn Diệp Quân, trong lòng thầm suy nghĩ, nhất định phải truyền tin ở đây xuất hiện Đạo Đế ra ngoài...
Đây chính là công lớn đấy!
Nhưng đúng lúc này, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bỗng đi tới trước mặt người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen, sau đó tay cầm dao găm bỗng cứa qua yết hầu một phát, đầu người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen lập tức bay ra ngoài…
Máu như suối phun!
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quay đầu nhìn Diệp Quân: “Hắn không thể sống được, nếu không, sẽ có ngày ngươi gặp phiền toái lớn.”
Sau khi diệp Quân cân nhắc một lát, hắn từ từ bước tới trước mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, hắn đưa tay nhẹ nhàng sờ vào gò má mềm mại như chạm vào sẽ nứt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Hắn không chết, nền văn minh Toại Minh sẽ không biết tình hình bên này, một khi hắn chết, trái lại nền văn minh Toại Minh sẽ tập trung chú ý bên này…”
Nói rồi, hắn cười: “Tĩnh Chiêu cô nương, tầm nhìn đừng hạn hẹp như vậy.”
Sắc mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lập tức trắng bệch.
Diệp Quân nở nụ cười: “Đừng sợ, ta sẽ không giết cô.”
Nói xong, hắn đi về phía ngai vàng ở nơi xa.
Sau người, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên run giọng nói: “Vừa bắt đầu ngươi đã biết mục đích của ta, cũng biết tối đó không phải ngoài ý muốn, cũng biết mưu đồ của ta... Nếu ngươi đã biết tất cả, vì sao còn muốn giúp ta phá vỡ tâm cảnh, giữ ta ở bên người hả?”
Nơi xa, Diệp Quân chẳng thèm quay đầu lại: “Ta là Đại Đế!”
Ta là Đại Đế!
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đứng đó, thật lâu sau, khóe miệng cô ta nở một nụ cười tự giễu.
Ngay từ đầu người đàn ông trước mắt đã nhìn thấu mọi việc, trong lòng biết rõ tất cả. Nhưng đối với hắn mà nói, tất cả âm mưu quỷ kế này đều không có ý nghĩa gì.
Bởi vì hắn là Đại Đế!
Trước thực lực tuyệt đối, tất cả âm mưu quỷ kế đều chỉ là mây bay!
Trừ phi thực lực của hai bên tương đương!
Người đàn ông này luôn nghiền ép cô ta, chỉ là hắn coi thường không chơi mấy trò âm mưu quỷ kế này mà thôi.
Ở phía xa xa, Diệp Quân đi tới trước ngai vàng. Chiếc ngai vàng này hoàn toàn là một màu đen nhánh, không phải thép cũng chẳng phải sắt, nhẵn bóng như gương, cũng không biết nó được làm từ chất liệu gì.
Hắn ngồi lên.
Ngai vàng bỗng nhiên khẽ rung động, Diệp Quân đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm. Lúc này, hắn cầm kiếm Hành Đạo vẫn chưa rời đi lên, chống lên ngai vàng, ngai vàng yên lặng lại trong chốc lát.
Diệp Quân nhìn kiếm Hành Đạo ở trong tay, khẽ mỉm cười nói: “Tiểu Đạo, cảm ơn nhé.”
Thật ra, sở dĩ kiếm Hành Đạo không đi, không phải là do ý của cô cô mà là tự nó chủ động muốn ở lại thêm một lúc nữa. Phải biết rằng, thanh kiếm ban đầu đi theo Diệp Quân không phải là kiếm Thanh Huyên, mà là nó, nó và Diệp Quân vẫn còn có tình cảm.
Diệp Quân cười nói: “Tiểu Đạo, bây giờ cô cô đang làm gì?”
Kiếm Hành Đạo khẽ rung lên, cũng không biết là đang nói gì.
Diệp Quân cười ha ha: “Không hỏi nữa!”
Kiếm Hành Đạo lại tiếp tục rung lên.
Diệp Quân vô cùng cảm động.
Bởi vì kiếm Hành Đạo nói với hắn rằng nó muốn ở đây thêm một lúc nữa, đợi sau khi hắn rời khỏi đây thì nó sẽ đi.
Ở lại đây là giả, giúp hắn mới là thật, Diệp Quân cảm động nói: “Cảm ơn.”