Nghe thấy lời của Tần Quan, Diệp Quân nhất thời hơi tò mò, vội hỏi: “Sao thế ạ?”
Tần Quan cười nói: “Tông chủ Quá Khứ Tông vừa mời Trận Tông đến, bây giờ Viêm Hoàng Giới đã bị trận pháp phong toả, có thể đi vào không thể đi ra”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Trận Tông này lợi hại lắm ạ?”
Tần Quan gật đầu: “Nội các chúng ta cũng có cao thủ Trận Tông, thực lực cá nhân của Trận Tông này không tốt lắm, nhưng trình độ trận pháp của bọn họ lại rất đỉnh. Lúc trước mẹ cũng từng đi mới bọn họ, nhưng tiếc là Tông chủ của bọn họ không đồng ý, không ngờ Tông chủ của Quá Khứ Tông lại có thể mời được bọn họ, khiến mẹ hơi bất ngờ”.
Nghe thấy thế, Diệp Quân nhất thời sa sầm mặt: “Rốt cuộc có bao nhiêu cường giả giúp sức cho cô ta thế?”
Tần Quan cười nói: “Không biết, nhưng có thể chắc chắn là rất nhiều, đi, mẹ dẫn con đến một nơi”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Nơi nào?”
Tần Quan khẽ mỉm cười: “Con sẽ biết ngay thôi”.
Dứt lời, bà ấy dẫn Diệp Quân và Nhị Nha đi tới trước một Truyền Tống Trận.
Sau khi tiến vào Truyền Tống Trận, không lâu sau đó, họ xuất hiện trên một ngọn núi cao vạn trượng, sâu trong ngọn núi mơ hồ có thể nhìn thấy rất nhiều lâu đài cung điện.
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Nơi này là?”
Tần Quan đang định đáp lời thì một người đàn ông trung niên chợt xuất hiện trước mặt họ.
Người đàn ông nhìn Tần Quan, sau đó nói: “Tần các chủ, bà lại đến à”.
Tần Quan cười nói: “Thiên gia chủ, lần này đến đây không phải để tìm ông”.
Người đàn ông nhíu mày: “Tần các chủ có ý gì?”
Tần Quan cười im lặng.
Lúc này, thời không phía sau người đàn ông đột nhiên nứt ra, sau đó một cô gái chậm rãi bước tới.
Thấy cô gái này, Diệp Quân nhất thời sửng sốt.
Hắn biết cô ta!
Dạ Nam Tình!
Sao cô ta lại xuất hiện ở đây?
Dạ Nam Tình nhìn thoáng qua Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân vội đi tới trước mặt cô ta, cười nói: “Nam Tình cô nương, kiếp trước cô là người của nhà họ Thiên sao?”
Dạ Nam Tình gật đầu.
Thấy thế, Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Không ngờ cô lại là người của nhà họ Thiên – một trong bốn Cổ tộc Tuế Nguyệt”.
Dứt lời, hắn như nghĩ đến điều gì, vội mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn chứa đồ xuất hiện, sau đó, hắn đưa nó cho Dạ Nam Tình: “Nam Tình, cái này cho cô”.
Trong mắt Dạ Nam Tình thoáng lộ vẻ ngạc nhiên: “Đây là?”
Diệp Quân cười nói: “Cô xem thử đi”.
Dạ Nam Tình nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó mở nhẫn chứa đồ ra, một dòng khí màu đỏ thẫm chậm rãi bay ra!
Thấy cảnh này, sắc mặt Dạ Nam Tình và người đàn ông trung niên nhất thời thay đổi.
Tổ Nguyên!