Nói rồi nó đi đến trước mặt Diệp Quân.
Lúc này cả người Diệp Quân đều đã bị thiêu đốt bị thương, có thể nói là cực kỳ thảm hại.
Tiểu Tháp khẽ nói: “Không sao chứ?”
Diệp Quân nhếch môi cười: “Vẫn ổn”.
Tiểu Tháp gật đầu, nó do dự rồi nói: “Không trách ta chứ?”
Diệp Quân lắc đầu: “Sao lại thế? Nếu không nhờ ngươi ra tay thì ta đã chết rồi, sao ta có thể trách ngươi?”
Tiểu Tháp nói: “Nếu ta ra tay sớm hơn…”
Diệp Quân lại lắc đầu: “Làm người phải có lương tâm, Tháp gia lại không nợ ta, cho ta trở thành kiếm tu, giúp ta trưởng thành, đây đã là ơn nghĩa lớn lắm rồi, sao ta có thể yêu cầu thêm ngươi điều này điều kia chứ?”
Tiểu Tháp thở dài, cảm xúc rất phức tạp.
Chủ nhân đầu tiên luôn thờ ơ với sống chết, không phục là giết, không phải đang giết người thì đang trên đường giết người.
Chủ nhân thứ hai cũng là một thanh niên nhiệt huyết, mặc dù da mặt dày thật đấy nhưng cũng đối tốt với mình.
Chủ nhân thứ ba… phải nói là nó thật sự rất yêu mến tên này.
Có lẽ nuôi hắn bên ngoài là đúng đắn.
Tiểu Tháp cảm khái một hồi.
Lúc này cái bóng trên đỉnh đầu Diệp Khải bỗng nói: “Đạo hữu là?”
Tiểu Tháp nhìn cái bóng đó, lắc đầu cười: “Không tiện tiết lộ, lượng thứ”.
Cái bóng gật đầu: “Đệ tử này của ngươi rất xuất sắc, nếu là ở thời đại Kiếm Chủ Nhân Gian thì cũng là người tài”.
Tiểu Tháp nhìn Diệp Khải cười nói: “Người mà người chọn dù là tâm tính hay thiên phú cũng đều rất tốt”.
Cái bóng đó bật cười.
Tiểu Tháp khẽ cười, sau đó nhìn đám người tộc Thần Qua.
Thấy Tiểu Tháp nhìn sang, sắc mặt đám người tộc Thần Qua trở nên phòng bị.
Ly Vân lại bước ta, ông ta nhìn Tiểu Tháp: “Cho hỏi tôn danh của ngươi”.
Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Ngươi cũng xứng được biết sao?”
Ly Vân híp mắt: “Ngươi có biết tộc Thần Qua ta có số mệnh của người mang thiên mệnh đời trước, người mang thiên mệnh đời trước chính là Kiếm Chủ Nhân Gian”.
Tiểu Tháp gật đầu: “Cái này thì ta biết, tiên tổ của các ngươi chính là Ly Qua, năm đó bà ta và ta… quen với Kiếm Chủ Nhân Gian, nể tình Kiếm Chủ Nhân Gian nên để tộc Thần Qua trở thành đại gia tộc”.
Nghe thế đồng tử Ly Vân co rụt lại: “Sao ngươi lại biết chuyện năm đó?”