Cô ấy đang định gọi cấp cứu thì Diệp Quân đã chậm rãi mở mắt, yếu ớt nói: “Không… Không sao đâu…”
Thấy Diệp Quân đã tỉnh, Tô Tử mới thở hắt ra một hơi, vội vàng hỏi: “Anh, anh sao vậy?”
Diệp Quân cười khổ: “Bị người ta đánh!”
Tô Tử sửng sốt: “Bị đánh?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.
Tô Tử vội hỏi: “Là ai?”
Diệp Quân nhăn nhó cười: “Tôi cũng không dám chắc lắm”.
Thực ra, cái câu ‘đồ dở hơi’ đó là hắn cố ý nói để thử kiểm tra thân phận đối phương, kết quả, có lẽ hắn đã đoán đúng rồi.
Có thể người đó chính là cha!
Xem ra lần sau phải chú ý một chút mới được!
Tô Tử lộ vẻ tức giận: “Ai mà ra tay nặng như thế? Thật là…”
Diệp Quân vội kéo tay cô ấy: “Không, đó là lỗi của tôi…”
Bị Diệp Quân kéo tay, mặt Tô Tử tức thì đỏ lên, cô ấy nói nhỏ: “Tôi đưa anh đến bệnh viện nhé”.
Diệp Quân lắc đầu: “Không cần, tôi nghỉ ngơi một chút là ổn thôi”.
Tô Tử khẽ gật đầu: “Tôi ở đây với anh”.
Diệp Quân nói: “Cũng được”.
Hắn chậm rãi nhắm mắt dưỡng thần.
Tô Tử cứ duy trì tư thế ngồi ôm Diệp Quân như thế.
Bởi trước đó mới bị trấn áp một phen, ngực áo Diệp Quân bị rạch tét, để lộ một vết sẹo.
Nhìn vết sẹo kia, Tô Tử ngây người.
Đó chính là vết sẹo để lại sau khi Diệp Quân đỡ đạn dùm cô ấy.
Tô Tử nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo, giọng run rẩy: “Khi đó hẳn anh đau lắm nhỉ?”
Diệp Quân chậm rãi mở mắt, thấy Tô Tử đang nghẹn ngào rơi lệ, hắn mỉm cười: “So với trước đây thì cái đó không là gì đâu”.
Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Trước đây từng chịu rất nhiều khổ đau sao?”
Diệp Quân cười nói: “Thiêu đốt thân thể, thiêu đốt linh hồn, chuyện như cơm bữa”.
Tô Tử nghe không hiểu lắm, nhưng cô ấy có thể hình dung, Diệp Quân của quá khứ hẳn đã phải trải qua rất nhiều dày vò khốn khổ.
Nghĩ tới đó, cô ấy bất chợt ôm ghì lấy Diệp Quân.
Diệp Quân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi chân trời, trăng đã sáng lên.
Yến Kinh!
Diệp Quân lại nhắm mắt, đến Yến Kinh, không biết có thể gặp được cha và cô cô chăng!
Vì vừa bị trấn áp, tinh thần hắn đã kiệt quệ, chẳng mấy chốc, Diệp Quân đã chìm sâu vào giấc ngủ trong vòng tay Tô Tử.