Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Ta không muốn cải tạo công năng gì đó, ta muốn thay đổi thành phương diện tấn công”.
Mẹ nó chứ, cải tạo tính năng nói thì nghe hay lắm, thực chất là chuyên bị đánh đấy.
Diệp Quân: “…”
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Được”.
Diệp Quân im lặng không nói gì.
Trực giác mách bảo hắn chuyện này không đúng rồi, nhưng cụ thể thế nào cũng không rõ.
Độ khó cấp địa ngục?
Thật ra hắn vẫn hơi do dự, dù sao lần này không phải ở vũ trụ Quan Huyên. Vũ trụ Quan Huyên nói thế nào cũng là địa bàn của mình, ở địa bàn của mình thì dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không tuyệt vọng thực sự, nhưng bây giờ hắn phải đến địa bàn của người khác thì chẳng được gì cả, hơn nữa hắn cũng không biết mình sắp đến nền văn minh cấp bậc nào.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Thế là xong rồi nhé”.
Diệp Quân cười khổ.
Người phụ nữ váy trắng nhìn hắn: “Sao thế? Không đồng ý à?”
Diệp Quân vội lắc đầu: “Không ạ, con rất muốn đi… Cô cô, nếu con thành công, người có thể thắp sáng ô cuối cùng của kiếm Thanh Huyên giúp con, nhưng nếu con thua thì sao?”
Người phụ nữ váy trắng nhìn hắn: “Ta tin con, con sẽ không thua”.
Diệp Quân nói: “Ngộ nhỡ thua thì sao?”
Người phụ nữ váy trắng dịu dàng nói: “Vậy thì cô cô bảo vệ con cả đời”.
Diệp Quân sửng sốt, sau đó cười nói: “Cô cô, con sẽ không thua đâu”.
Hắn biết lần này là một thử thách với hắn, có thể không chỉ là khảo nghiệm của cô cô váy trắng mà còn của cha nữa. Hắn không lo về thử thách này, điều hắn thực sự lo lắng là tại sao cô cô và cha hắn lại bỗng nhiên đưa ra thử thách như vậy.
Người phụ nữ váy trắng nói: “Đi dặn dò gì đó đi, lát nữa ta đưa con đi”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Cô cô, nơi con sắp đến là nền văn minh cấp mấy vậy?”
Người phụ nữ váy trắng lắc đầu: “Con đi rồi sẽ biết”.
Diệp Quân cười nói: “Vâng ạ”.
Nói rồi hắn và người phụ nữ váy trắng xoay người quay lại.
…
Diệp Quân tìm được Đa Nguyên Đạo Đế, Đa Nguyên Đạo Đế vẫn còn đang quỳ ở đó.
Thấy người phụ nữ váy trắng, mọi người đều lộ ra vẻ kính sợ.
Diệp Quân đi đến trước mặt Đa Nguyên Đạo Đế, Đa Nguyên Đạo Đế cúi người thật thấp xuống: “Cha nuôi”.
Mọi người: “…”
Diệp Quân nói: “Đứng dậy đi”.
Đa Nguyên Đạo Đế chậm rãi đứng lên.
Diệp Quân nhìn Đa Nguyên Đạo Đế: “Ta cần ông giúp vài việc”.
Đa Nguyên Đạo Đế cung kính nói: “Cha nuôi cứ dặn dò”.
Diệp Quân: “Ta sắp dung hợp luật pháp Vô Thượng ở đây vào trong Quan Huyên Pháp, nhưng vẫn còn rất nhiều thứ chưa hoàn thành, ông hoàn thành giúp ra”.
Nói rồi hắn lấy pháp ấn Vô Thượng ra đưa cho Đa Nguyên Đạo Đế.
Đa Nguyên Đạo Đế muốn nói lại thôi.
Diệp Quân nhíu mày: “Sao thế?”
Đa Nguyên Đạo Đế cung kính nói: “Cha nuôi, bây giờ ta chỉ còn lại phân thân này, bản thể đã không còn, thực lực của ta chỉ còn một phần một trăm thời kỳ đỉnh cao, ta đã không còn năng lực khống chế luật pháp Vô Thượng nữa…”
Diệp Quân nhíu chặt mày.
Lúc này người phụ nữ váy trắng giơ ngón tay ra chỉ vào Đa Nguyên Đạo Đế.
Ầm!
Đa Nguyên Đạo Đế trợn tròn mắt.
Cửa Sáng Thế Đạo Điện.
Thị vệ vốn dĩ đang ngồi phịch dưới đất như cảm nhận được gì, gã quay đầu lại nhìn, chỉ thấy vị Đa Nguyên Đạo Đế đã bị tiêu diệt trước đó thế mà lại xuất hiện từ trong không trung…
Sống lại rồi!
Thấy thế thị vệ ngồi phịch xuống đất, hai mắt trợn tròn, ngây người ra đó.
“Hả?”