Ba người vào trong tháp, Diệp Quân nhìn quanh, lúc này trên các vách tháp đều đã xuất hiện vô số những ký hiệu màu vàng kim, những ký hiệu đó đang tản ra những luồng sức mạnh thần bí và hùng hồn.
Diệp Quân nhìn vào một nơi không xa, nơi đó có một trận pháp được vẽ bằng những vệt sáng màu vàng rực rỡ.
Hắn từ từ nhắm mắt lại, đang muốn thử lấy thần thức thực chiến, nhưng đúng vào lúc này, dưới chân ba người chợt vang lên một tiếng gầm gừ: “Một đám con sâu cái kiến, đợi bản vương ra khỏi nơi này, chắc chắn sẽ ăn tươi nuốt sống các người”.
Nghe vậy, Diệp Quân tức thì nhíu mày, rồi dường như vừa cảm nhận được điều gì, con ngươi hắn ro rút lại, vội kéo hai cô gái lùi phắt về sau, chạy ra khỏi Kiếm Tháp.
Ầm!
Ba người vừa rời khỏi Kiếm Tháp thì bên trong đã lại bùng phát một hơi thở khủng bố, cả tòa tháp lại bắt đầu rung chuyển.
Phía trên Kiếm Tháp, thánh kiếm Hiên Viên lại tản ra hào quang mạnh mẽ, một lần nữa bao phủ lấy tòa tháp, nhưng lần này, dưới nền đất đột nhiên bùng phát lên từng luồng hơi thở cực kì mạnh mẽ, chúng điên cuồng tấn công vầng kim quang do thánh kiếm Hiên Viên tản ra.
Dưới sự tấn công dữ dội của hơi thở đáng sợ nọ, vầng kim quang dần xuất hiện những vết rạn nứt.
Thấy thế, đám cường giả của gia tộc Hiên Viên đều thay đổi sắc mặt.
Bọn họ không biết Kiếm Tháp và kiếm Hiên Viên đang trấn áp thứ gì, nhưng bọn họ cũng biết, nếu để vị cường giả thần bí dưới lòng đất kia thoát ra, chắc chắn gia tộc Hiên Viên sẽ gặp đại nạn.
Diệp Quân nhìn vầng kim quang, trầm giọng: “Kiếm không thể trấn áp thêm được rồi”.
Sắc mặt Hiên Viên Lăng tức thì trắng bệch như giấy.
Diệp Quân nói nhanh: “Hãy bảo người của gia tộc Hiên Viên rời khỏi đây ngay”.
Hiên Viên Lăng không hề do dự, phóng ngay về phía Hiên Viên Kỳ đang đứng xa xa. Nhưng đúng lúc này, một tiếng rống giận vang lên từ trong tháp, rồi một luồng sức mạnh khủng bố vọt lên cao, thoáng chốc, vầng kim quang kia đã vỡ vụn, cùng lúc đó, Kiếm Tháp đã hóa thành bụi bặm.
Ầm!
Có một cột sáng màu đen phóng lên cao, như chọc thủng bầu trời.
Thấy thế, đám cường giả của gia tộc Hiên Viên đều biến sắc.
Nơi tận cùng cột sáng phía chân trời, có một gã đàn ông vận áo đen chậm rãi bước ra, người này tóc tai bù xù, hai mắt đỏ tươi, trên người tản ra những luồng hơi thở đầy tà ác và đáng sợ, hơi thở tà ác ấy khiến cho thời không bốn phía rung chuyển, vô cùng kinh người.
Người đàn ông áo đen chậm rãi nhắm mắt, hai tay giơ lên, tham lam hít lấy hít để không khí tươi mát khắp chốn.
Diệp Quân lẳng lặng nhìn người đàn ông áo đen kia, người này, hẳn là một cường giả đến từ thời đại văn minh Thần.
Đúng lúc này, người đàn ông áo đen chợt xuất hiện trước mặt nhóm Diệp Quân, mắt ông ta nhìn chòng chọc vào Hiên Viên Lăng và Tần Tịch Chỉ.
Người đàn ông áo đen nhếch mép cười, thè lưỡi liếm khóe miệng: “Đã mấy nghìn năm rồi chưa được hưởng mùi vị đàn bà”.
Diệp Quân cau này, kẻ này còn háo sắc?
Nghe thấy người đàn ông áo đen nói thế, Hiên Viên Lăng và Tần Tịch Chỉ lập tức biến sắc.
Người kia bước lên một bước, nháy mắt, một hơi thở cực kì hùng mạnh đã khóa chặt hai cô gái, hai cô gái không thể nhúc nhích một ngón tay.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt Hiên Viên Lăng đã xám ngắt như tro tàn.