Phải nói rằng lúc này Diệp Quân vẫn còn rất sốc.
Bởi vì hắn phát hiện thực lực của tỷ tỷ không hề tầm thường, Thần Đế bình thường ở trước mặt tỷ ấy có lẽ đều chẳng là gì!
Mà trông tỷ tỷ này cùng lắm cũng chỉ lớn hơn hắn chừng một tuổi.
Quá yêu nghiệt!
Diệp Quân thầm thở dài trong lòng, trước đây hắn cảm thấy có phải mình tiến bộ nhanh quá không, bây giờ xem ra vẫn còn chậm lắm.
Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn!
Ngươi cảm thấy mình đã yêu nghiệt, thực ra người khác còn yêu nghiệt hơn ngươi.
Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, lúc này gần hai vạn thần linh phía sau hắn đã chuẩn bị ra tay, nhưng đúng lúc này, người đàn ông thần linh dẫn đầu nhóm mười hai thần linh ở nơi xa chợt lên tiếng: “Các ngươi lùi lại đi!”
Lùi lại!
Nghe lời người đàn ông thần linh đó nói, hai vạn thần linh kia do dự một lúc, sau đó lùi sang một bên!
Diệp Quân nhìn người đàn ông thần linh dẫn đầu đó, mà lúc này hắn ta cũng đang nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân đang định ra tay thì một thần linh nữ trong số mười hai thần linh kia đã biến mất như hồn ma. Nháy mắt sau, thời không trong nghìn trượng xung quanh bỗng nứt ra, gần trăm sợi xích sắt thần bí màu đỏ máu bay thẳng đến chỗ Diệp Quân, hòng khoá hắn lại.
Diệp Quân không nói lời thừa thãi, cơ thể bật lên lao về phía trước, hắn chém ra một kiếm, sợi xích sắt bay tới đầu tiên vỡ tan, nhưng khoảnh khắc sợi xích sắt ấy vỡ, một luồng u quang cũng thuận thế quấn vào kiếm Hành Đạo trong tay hắn.
Diệp Quân hơi cau mày, vừa định vung kiếm nhưng giây tiếp theo hắn kinh hãi phát hiện kiếm Hành Đạo đã không còn ở thời không này nữa!
Người và kiếm đã bị thời không ngăn cách!
Lúc này, một tàn ảnh vọt tới trước mặt hắn.
Cả hai cánh tay Diệp Quân đều vung lên.
Hám Thiên!
Bùm!
Trong giây lát, tàn ảnh đó bị hất văng, nhưng ngay sau đó, một quân cận vệ trẻ đã lao về phía hắn, quyền của gã nhắm thẳng vào đầu hắn.
Mà lúc này Bát Uyển cũng đã bị năm quân cận vệ bao vây.
Đối mặt với quyền này, Diệp Quân không lùi mà tiến, bước về phía trước đánh trả một quyền.
Liệt Thế Thốn Kình!
Ầm!
Một quyền này vừa tung ra, quân cận vệ trẻ đó bị đánh bay, mà Diệp Quân cũng bị sức mạnh cường đại của đối phương chấn lui về sau liên tục.
Khi lùi lại, thời không trước mặt Diệp Quân bỗng bị chia cắt, một thanh trường thương phá không bay tới, thương này không hề loè loẹt, chỉ là một thương đơn thuần, nhưng có chứa thương thế và thế sát phạt cực mạnh.
Thương này phóng tới, thời không trong bán kính một nghìn trượng của Diệp Quân lập tức bị chia đôi.
Diệp Quân hơi híp mắt lại, tay phải xoè ra, sau đó đột nhiên nhấc lên.
Trích Tinh!
Bùm!