Thần quang tản ra, một người phụ nữ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Người phụ nữ mặc một bộ đồ đỏ, vẻ mặt lạnh lùng, trên người tản ra khí tức áp bức khủng bố, khí tức áp bức của cô ta, thế mà lại không làm luồng khí thế võ đạo do Đồ tỏa ra yếu đi tí nào.
“Lăng tu nữ!”
Trong hiện trường, có người kêu lên kinh ngạc.
Thủ lĩnh của ba tu nữ!
“Lăng!”
Lúc này, Mục tu nữ bỗng đi ra, cô ta nhìn chằm chằm vào Lăng tu nữ ở nơi xa: “Ngươi làm gì đó.”
Mặt Lăng tu nữ vô cảm: “Mục, câu này nên là ta hỏi ngươi ấy.”
Mục tu nữ phẫn nộ nói: “Ngươi cũng muốn phản bội chủ nhân à?”
Lăng tu nữ nhìn chằm chằm vào Mục tu nữ: “Hắn không phải sứ Thần Minh, hắn là kẻ Tiết Độc, kẻ đảo loạn trật tự.”
Mục tu nữ bỗng quay đầu nhìn Diệp Quân, cô ta mở lòng bàn tay ra, ấn Thần Minh bay vào tay cô ta, cô ta vứt ấn Thần Minh tới trước mặt Lăng tu nữ, tức giận nói: “Tự ngươi nhìn đi, đây có phải là khí tức của chủ nhân không!”
Lăng tu nữ nhìn ấn Thần Minh kia một lát, nói: “Không phải!”
Không phải!
Mục tu nữ nhìn chằm chằm vào Lăng tu nữ, sắc mặt cực kì khó coi.
Tu nữ cầm đao cong bỗng run giọng nói: “Lăng… Ngươi… Qua… Đây…”
Mặt Lăng tu nữ vô cảm: “Mục, Liên, hắn là kẻ Tiết Độc, phải giết, các ngươi đừng có u mê không tỉnh ngộ.”
Mục tu nữ châm chọc nói: “Lăng, nếu ta không đoán sai, chắc chắn Huyền Quân và linh mục đã hứa gì với ngươi rồi phải không?”
Lăng tu nữ nhìn hai người: “Đương nhiên, ta không giống hai các ngươi, từ nhỏ, các ngươi chẳng thiếu gì, bà ta cho các ngươi mọi thứ, nhưng ta thì lại phải dựa vào bản thân để giành lấy.”
“Nói xàm!”
Mục tu nữ tức giận nói: “Thứ chúng ta có, ngươi không có sao?”
Mặt Lăng tu nữ vô cảm: “Lúc sáu tuổi, ba chúng ta cùng phạm lỗi, các ngươi chỉ bị trách mắng hai câu, còn ta lại phải quỳ cả đêm; lúc bảy tuổi, bà ta dạy học, hai các ngươi được bà ta tự mình truyền dạy, nhưng lại chỉ cho ta mấy quyển công pháp tào lao, để tự tự học, không chỉ thế, còn không cho phép ta học trộm thần pháp của bà ta…”
Nói tới đây, ánh mắt cô ta dần trở nên lạnh lẽo: “Lúc mười lăm tuổi, các ngươi đều đã có uy danh hiển hách, bắt đầu tiến vào các thần điện, trở thành tu nữ được mọi người tôn sùng, còn ta thì sao? Bà ta vứt thẳng ta tới Đông Hoang, để ta tự sinh tự diệt ở đó…”
Nói rồi, cô ta nhìn hai người, biểu cảm dần trở nên hơi dữ tợn: “Các ngươi biết ta sống ở Đông Hoang thế nào không? Bao phen ta bị đánh cho suýt nữa là tinh thần sụp đổ không? Các ngươi biết không? Các ngươi không biết, vì từ nhỏ tới lớn, hai các ngươi đều được thiên vị, các ngươi hoàn toàn không biết, cũng sẽ không hiểu được cảm giác của ta…”
Tu nữ cầm đao cong run rẩy nói: “Lăng…”
“Im miệng!”
Lăng tu nữ bỗng tức giận nói: “Ngươi chính là đứa được thiên vị nhất, từ nhỏ tới lớn, chỉ cần là thứ ngươi muốn, bà ta chưa từng không cho, dù là một trái linh quả, ta muốn ăn, cũng phải hoàn thành nhiệm vụ bà ta sai khiến mới được ăn, nhưng ngươi thì chỉ cần làm nũng, là bà ta sẽ cho ngươi…”
Tu nữ cầm đao cong ngơ ngác ở đó, rất nhanh, cô ta tủi thân đến rơi nước mắt, vì trong tim cô ta, Lăng với Mục trước mắt chính là những tỷ tỷ thân nhất của cô ta…
“Lăng!”
Mục tu nữ bỗng tức giận nói: “Cái thứ lòng lang dạ thú nhà ngươi, ngươi dựa vào đâu mà nói Liên? Ngươi tự sờ lương tâm hỏi mình xem, có lần nào có đồ tốt mà bà ấy không chia cho ngươi? Lúc trước ngươi bị phạt quỳ, là ai lén lút đưa đồ cho ngươi ăn? Còn không phải Liên sao?”
Lăng tu nữ nhìn chằm chằm Mục tu nữ, ánh mắt lạnh như băng: “Ta thèm à?”
Nói rồi, hai mắt cô ta từ từ nhắm lại: “Đương nhiên, ta cũng phải cảm ơn bà ta đã đối xử với ta như vậy, vì nếu bà ta không đối xử với ta như vậy, đúng là ta cũng không thể đi ra khỏi đạo của mình… Lúc đó khi ta ở Đông Hoang đã thầm nói với bản thân, thứ bà ta không cho ta, cuối cùng có một ngày, ta cũng sẽ dựa vào thực lực của mình để giành lấy!”
Nói rồi, cô ta bỗng nhìn về phía Đồ: “Ta biết ngươi là kiếm tu, lấy kiếm ra đấu.”
Đồ nhìn cô ta, không nói gì.
Lăng tu nữ cũng không nói nữa, cô ta bỗng giẫm một bước về phía trước, chỉ một bước, khu vực thời không nơi cô ta và Đồ đang đứng lập tức trở nên hư ảo, đồng thời, cô ta lập tức biến mất tại chỗ, một luồng khí tức khủng bố từ giữa mảnh thời không kia quét qua như con sóng điên cuồng, mọi nơi đi qua, thời không lập tức mai một, biến mất.