Diệp An nhìn người thần bí đăm đăm với vẻ hung dữ, sau đó cô ấy cầm lấy trường thương, sức mạnh huyết mạch trong cơ thể dâng lên như nước rồi tuôn ra. Nhưng dù cô ấy có làm gì đi nữa thì vẫn không thể áp sát người thần bí được.
Sau đó, người thần bí chợt phất ống tay áo một cái.
Bịch!
Thoáng chốc, ngoài ý chí Võ Thần ra, tất cả sức mạnh huyết mạch cùng thương thế quanh người Diệp An đều tan vỡ, chính cô ấy cũng phải lùi lại thật xa. Diệp An vừa dừng lại thì sức mạnh huyết mạch cùng thương thế lại vỡ nát, đồng thời không thể ngưng tụ lại được nữa.
Hoàn toàn bị chèn ép.
Thấy thế, nhóm Tả Lâu hít vào một hơi lạnh, sau đó nhìn người thần bí với vẻ kính nể.
Thực lực mà Diệp An thể hiện quá mạnh, nhưng người này còn khủng bố hơn.
Vì từ khi bắt đầu đến giờ, lần nào người thần bí ra tay cũng rấ nhẹ nhàng và từ tốn, rõ ràng còn chưa dùng tới mấy sức.
Rốt cuộc thực lực thật sự của người này mạnh tới đâu?
Không ai có thể tưởng tượng nổi!
Vì bản lĩnh mà người thần bí thể hiện ra đã vượt khỏi tầm nhận thức của họ. Phải biết rằng giới hạn hiểu biết của họ chỉ ở cảnh giới Thần Tổ thôi, nhưng thực lực của người này hình như đã vượt qua cảnh giới ấy rồi.
Không chỉ nhóm Tả Lâu, mà đến nhóm Bùi thần hầu cũng đang thấy khiếp đảm.
Thực lực của người thần bí này đến ba bọn họ cũng khó mà nắm bắt được, chính họ cũng thấy người thần bí thâm sâu khó lường.
Diệp Quân ở bên ngoài cũng đang thất kinh, hắn nhìn chằm chằm vào người thần bí, không biết rốt cuộc đó là ai.
Trong ấn tượng của hắn thì người có thực lực mạnh như vậy đồng thời không phải ở phe mình thì chỉ có đúng Tịnh tông chủ thôi.
Nhưng người này chắc chắn không phải Tịnh tông chủ.
Vì hắn hiểu tính cách của Tịnh tông chủ, cô ta không phải kiểu người giấu mình, nếu muốn giết hắn thì cô ta sẽ quang minh chính đại xuất hiện.
Diệp Quân lẩm bẩm: “Tháp gia, ngươi biết đó là ai không?”
Tiểu Tháp: “Ta chỉ là một thứ vô dụng”.
Diệp Quân: “…”
Người thần bí nhìn Diệp An thì thấy sức mạnh huyết mạch cùng thương thế của cô ấy vẫn chưa thể ráp lại được.
Đại Đạo trấn áp.
Nếu không nhờ có ý chí Võ Thần hỗ trợ thì đòn vừa rồi đủ để khiến Diệp An hồn bay phách lạc rồi.
Diệp An hít sâu một hơi, sau đó nắm chặt tay phải, một ý chí võ đạo mạnh mẽ dần xuất hiện trong lòng bàn tay cô ấy.
Lúc này, thật lòng cô ấy cũng đang rất dao động.
Vì cô ấy phát hiện, nếu không có ý chí võ đạo thì khi đối mặt với người thần bí này, cô ấy không thể có bất kỳ một suy nghĩ phản kháng nào.
Mà chỉ như một con kiến nhìn thấy rồng hổ.
Đây không chỉ đơn giản là chèn ép về mặt cảnh giới, mà là Đại Đạo, hiểu biết của người thần bí về Đại Đạo đã vượt qua cô ấy.
Hơn nữa, không chỉ là một tầng.
Diệp An liếc nhìn người thần bí xong thì cầm chặt trường thương bằng tay trái.
Uỳnh!