Nghe thấy vậy, Thiên Thần ngạc nhiên hỏi: “Mẹ gọi ta ư?”
Ông lão gật đầu: “Xin điện hạ nhanh chân”.
Nghe thấy thế, Thiên Thần gật đầu: “Ừm”.
Nhưng vừa đi được vài bước thì gã chợt nhớ tới điều gì đó nên nói với A Ông: “Huyền Vân Cư là một nơi không đơn giản, bảo người của ông chú ý an toàn cho Diệp huynh. Nếu cần thì không cần hỏi ta mà cứ ra tay luôn”.
A Ông gật đầu: “Vâng”.
Thiên Thần quay người rời đi, một lát sau đã đi theo ông lão vào hoàng cung. Vì hoàng cung là nơi cấm địa, không cho phép bay nên hai bọn họ phải đi bộ.
Trên đường đi, Thiên Thần hỏi: “Vũ thúc, mẹ tìm ta có việc gì thế?”
Vũ thúc lắc đầu: “Lão nô không rõ”.
Thiên Thần im lặng, cũng không biết nghĩ tới điều gì mà sắc mặt chợt sầm xuống, sau đó dần trở nên u ám.
Đúng lúc này, có một ông lão xuất hiện ở phía trước. Ông ta mặc y phục nho gia, đầu đội miệng, tay cầm một cuốn cổ tịch, trên người toả ra phong thái tao nhã.
Nhìn thấy người đó, Vũ thúc hành lễ: “Kê Tướng”.
Kê Tướng! Tướng quốc của vương triều Thiên Mộ, người đứng đầu văn võ bá quan và có đệ tử ở khắp thiên hạ. Năm xưa, Kê Tướng còn là một trong hai công thần giúp Thiên Mộ Đế đăng cơ nên còn được gọi là đế sư, cũng là sư phụ kiêm nhân vật nòng cốt của đại hoàng tử hiện giờ.
Thiên Thần nhìn thấy Kê Tướng thì không hành lễ, tuy ông ta có địa vị cực cao nhưng dẫu sao thì gã cũng là hoàng tử.
Kê Tướng cũng không hành lễ với Thiên Thần mà chỉ nói: “Thần điện hạ, nghe nói người đã dẫn hai tộ dân ở Biên Hoang ra ngoài”.
Sau đó, ông ta đi tới gần Thiên Thần rồi nói tiếp: “Như thế là không được”, dứt lời, ông ta đi luôn.
Thiên Thần sa sầm mặt.
Vũ thúc chợt nói: “Điện hạ, chúng ta đi thôi”, nói rồi, ông ta dẫn Thiên Thần đi tiếp vào cung.
Một lát sau, Vũ thúc đã đưa Thiên Thần đi xuyên qua một hoa viên rồi tới trước một đại điện sa hoa. Ông ta hành lễ rồi lui xuống.
Thiên Thần đi vào thì thấy có một người phụ nữ xinh đẹp mặc cung trang đang ngồi cạnh cửa sổ trong phòng. Nhìn bề ngoài thì bà ta chỉ khoảng 30 tuổi.
Tần nương nương! Thiên Thần đi tới rồi cười gọi: “Mẹ!”
Tần nương nương bỏ cuốn cổ tịch trong tay xuống rồi cười nói: “Về rồi hả?”
Thiên Thần gật đầu: “Vâng”.
Tần nương nương: “Con ngồi đi”, Thiên Thần ngồi xuống đối diện bà ta, sau đó cầm một linh quả trên bàn lên ăn: “Mẹ, lần này con đã quen một người bạn rất thú vị ở bên ngoài, huynh ấy rất ưa nhìn, nhưng vẫn kém con một chút. Con thấy có thể giới thiệu muội muội cho huynh ấy”.
Tần nương nương cười nói: “Người đó tên là Diệp Quân đúng không?”
Thiên Thần gật đầu ngay: “Đúng ạ, mẹ siêu thật đấy, con chẳng giấu được mẹ chuyện gì”, Tần nương nương cầm một quả nho lên rồi lột vỏ, sau đó đưa cho Thiên Thần. Thiên Thần mỉm cười rồi cầm lấy ăn, nhưng lúc này, Tần nương nương chợt nói: “Nhưng hai người đó phải chết!”
Giọng nói của bà ta nhẹ, nhưng rất quả quyết.
Thiên Thần vừa cho quả nho vào miệng thì lại lấy ra, sau đó để lên bàn rồi nói: “Mẹ, huynh ấy đã cứu mạng con”.
Tần nương nương: “Chuyện con đưa họ ra ngoài phía đại hoàng tử đã biết cả rồi, Kê Tướng đã đi phát động các quan lại vạch tội con. Mình lại đuối lý trong chuyện này nên không chống lại họ được, chúng ta sẽ thiệt thòi lắm đấy”.