Diệp Quân ngẩn người, hắn vội chạy tới đỡ Bát Uyển dậy. Cô ấy nhìn cánh tay của mình rồi tỏ vẻ uất ức: "Đau! Ăn cơm thôi!"
Diệp Quân đen mặt, hắn trừng Bát Uyển một cái rồi lấy một viên đan dược ra cho Bát Uyển uống. Sau đó hắn nhìn Đại Đế ở phía xa, ông ta cứ như bị mất hồn, lẩm bẩm mãi: "Không thể nào, tuyệt đối không thể..."
Giây phút này, tín ngưỡng của ông ta đã sụp đổ!
Ông ta là Đại Đế cơ mà!
Trong trời đất này, ngoài mấy vị cường giả đỉnh cao ở Chân vũ trụ, ông ta xem thường tất cả!
Mà lúc này, ông ta đã bị một đạo khí kiếm chém chết!
Đối phương còn chưa lộ mặt nữa kìa!
Không biết cách nhau bao nhiêu vũ trụ thế giới mà đã giết mình chỉ trong nháy mắt thế này?
Không thể chấp nhận nổi!
Đại Đế chợt rống lên: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Diệp Quân bỗng hỏi: "Tiền bối, gia tộc của ông là gia tộc nào thế?"
Tiểu Tháp lắc đầu cười, thằng nhóc này muốn diệt cỏ tận gốc đây mà!
Đại Đế nhìn Diệp Quân, đề phòng: "Ngươi muốn làm gì?"
Diệp Quân do dự rồi nói: "Nói bọn họ tới nhặt xác ông!"
Đại Đế nhìn chằm chằm Diệp Quân, hắn chân thành nói: "Ta không có ý gì khác đâu, ta thật sự không có ý diệt toàn tộc của ông đâu..."
Đại Đế trầm giọng nói: "Cậu bạn, là ta có mắt không tròng, có thể bỏ qua chuyện này không?"
Mình ở thế yếu, lúc nên cúi đầu thì phải cuối đầu.
Diệp Quân lắc đầu: "Không thể!"
Ầm!
Tia kiếm khí trong người Đại Đế chấn động kịch liệt, sau đó thân thể của Đại Đế tan thành tro bụi!
Diệp Quân đứng đó ngẩn người ra.
Một vị Đại Đế tuyệt thế lại bị cô cô giết trong nháy mắt vậy sao.
Không chỉ Đại Đế chết không nhắm mắt mà đến cả hắn cũng cảm thấy chấn động tột cùng.
Giết Đại Đế mà như giết một con gà vậy!
Rốt cuộc cô cô mạnh tới nhường nào?
Diệp Quân chầm chậm ngẩn đầu nhìn trời cao vời vợi, ánh mắt ngỡ ngàng.
Trong tinh hà vũ trụ xa diệu vợi, một người phụ nữ mặc váy đỏ đang tĩnh lặng đứng đó, trong mắt chẳng có chút cảm xúc nào.
Chư thiên vạn giới.