Vào lúc tộc Thiên Võ tập trung tất cả cao thủ đi tới Đăng Thiên Vực, Thiên Võ Tân cũng rời khỏi tộc Thiên Võ, nhưng cô ta không đi tới Đăng Thiên Vực mà đi tới tộc Vu Mã để làm thuyết khách.
Cũng không phải cô ta muốn làm thuyết khách, dù sao cơ duyên nghìn năm có một như thế, cô ta chỉ muốn tộc Thiên Võ độc chiếm nó mà thôi.
Nhưng cũng đành chịu, Đạo Đế ra lệnh cho cô ta liên hệ với chín tộc Chiêu Võ, cô ta không dám cãi lời.
Khi đi tới tộc Vu Mã, Tộc trưởng Vu Mã Lạc của tộc Vu Mã đích thân nghênh đón cô ta.
Trước đây giữa các tộc trong chín tộc Chiêu Võ thường có mâu thuẫn, thậm chí là không đội trời chung, nhưng tộc Vu Mã và tộc Thiên Võ vẫn khá là thân thiết, dù sau đó tộc Vu Mã sa cơ thất thế, giữa hai tộc vẫn luôn giữ liên lạc.
Khi người phụ nữ nói ra ý của mình, Vu Mã Lạc tỏ vẻ rất ngạc nhiên: “Tân trưởng lão, thật sự là Đạo Đế sao?”
Thiên Võ Tân gật đầu: “Chắc chắn không phải giả mạo”.
Vu Mã Lạc trầm giọng nói: “Không ngờ Đạo Đế vẫn chưa chết, càng không ngờ ngài ấy còn trở thành Tứ điện chủ của Ác Đạo Minh”.
Thiên Võ Tân bưng linh trà trên bàn lên nhấp nhẹ một ngụm, sau đó nói: “Lạc tộc trưởng, hôm nay Đạo Đế trở về rõ ràng là một cơ hội của chúng ta, ông hiểu ý ta chứ?”
Vu Mã Lạc im lặng.
Thiên Võ Tân cười nói với ông ta: “Ông đang lo lắng về Diệp Quân kia à?”
Vu Mã Lạc gật đầu: “Người này có thể công khai đối đầu với Ác Đạo Minh, hơn nữa còn sống được đến bây giờ, chắc hẳn không phải là một người bình thường”.
Thiên Võ Tân cười nói: “Sau lưng người này thật sự có cao thủ, nhưng theo tình hình trước mắt, dù người đứng sau hắn ta có mạnh thì cũng không mạnh được bao nhiêu”.
Vu Mã Lạc hơi tò mò, vội hỏi: “Sao lại nói thế?”
Thiên Võ Tân không nhanh không chậm đáp: “Đoán”.
Vu Mã Lạc nhìn Thiên Võ Tân, mẹ kiếp, sao giống nói linh tinh quá vậy.
Thiên Võ Tân lại nói: “Lạc tộc trưởng, Đạo Đến xuất thế có thể nói là cơ hội nghìn năm có một với các gia tộc lớn chúng ta, nếu mất đi cơ hội này, sau này e rằng sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu”.
Vu Mã Lạc ngẫm nghĩ, sau đó hỏi: “Đạo Đế còn nói gì nữa không?”
Thiên Võ Tân đặt chung trà xuống, cười đáp: “Nếu đồng ý giúp đỡ ngài ấy, ngài ấy sẽ chia sẻ Chiêu Võ Kinh”.
“Chiêu Võ Kinh!”
Vu Mã Lạc lập tức không giữ được bình tĩnh, ông ta nhìn Thiên Võ Tân bằng ánh mắt ngạc nhiên: “Thật ư?”
Thiên Võ Tân gật đầu: “Đương nhiên rồi”.
Vu Mã Lạc siết chặt tay, trong lòng như có sóng gió cuộn trào.
Chiêu Võ Kinh!
Đây là công pháp đứng đầu trong thời đại nền văn minh Chiêu Võ, có thể giúp người khác đạt tới trên Khai Đạo.
Ông ta biết, năm đó tổ tiên của chín họ Chiêu Vũ có thể đột phá trên Khai Đạo ít nhất có một nửa là vì Chiêu Võ Kinh không hoàn chỉnh.
Nhưng dù là Chiêu Võ Kinh không hoàn chỉnh thì nó cũng là bí mật không truyền ra ngoài trong các tộc, đây cũng là lý do vì sao năm đó sau khi thua trận, các tộc đã không còn ai có thể vượt qua Khai Đạo nữa.
Vì không có con đường tu luyện.
Mà bây giờ “Chiêu Võ Kinh” lại xuất hiện lần nữa, hơn nữa còn là bản hoàn chỉnh.