Sau khi dừng lại, hai kiếm ý của Diệp Quân cũng bị sức mạnh Quang Âm vô tận toát ra từ đòn tấn công của Đa Nguyên Đạo Đế áp chế.
Diệp Quân lại càng phấn khích hơn.
Đa Nguyên Đạo Đế nhìn Diệp Quân chằm chằm, khẽ cười: “Chỉ thế thôi à?”
Diệp Quân bật cười: “Sao ông còn giả vờ nữa?”
Đa Nguyên Đạo Đế đang định nói gì, thế nhưng ngay lúc này Diệp Quân bỗng biến mất.
Đa Nguyên Đạo Đế híp mắt, lại tung ra một quyền.
Bụp!
Cú đấm này mang theo sức mạnh Quang Âm vô tận khiến nhát kiếm của Diệp Quân phải dừng lại, cùng lúc đó vô số sức mạnh Quang Âm bỗng tụ tập lại từ bốn phía, chỉ thoáng chốc đã nhấn chìm Diệp Quân.
Nhưng lúc này, một tiếng kiếm vang lên, sau đó một tia kiếm quang bỗng xé nát sức mạnh Quang Âm thành một cái lỗ lớn, Diệp Quân xuất hiện phía trên đỉnh đầu của Đa Nguyên Đạo Đế, hai tay cầm kiếm Trật Tự chém xuống.
Vèo!
Nhát kiếm này chém mạnh xuống, Đa Nguyên Đạo Đế lập tức bị đánh văng ra xa, Diệp Quân thừa thắng tấn công, biến thành một tia kiếm quang rồi đâm thẳng vào Đa Nguyên Đạo Đế.
Vụt!
Sau khi một tiếng động lớn vang lên, chỉ thấy Đa Nguyên Đạo Đế bị văng ra xa ở đây, bỗng chốc vô số kiếm quang nhấn chín ông ta.
Lúc này Diệp Quân thi triển tốc độ của mình đến cực điểm, từng kiếm chém vào Đa Nguyên Đạo Đế…
Ở trung tâm vùng kiếm quang, Đa Nguyên Đạo Đế đang điên cuồng giải phóng sức mạnh Quang Âm của mình để chống lại kiếm ý của Diệp Quân. Bị Diệp Quân vung kiếm chém mạnh vào người, sức mạnh Quang Âm xung quanh ông ta bắt đầu biến mất.
Lúc này, sắc mặt Đa Nguyên Đạo Đế đột nhiên trở nên hung hãn, ông ta gầm lên một tiếng, hai tay đánh về phía trước, sức mạnh Quang Âm xung quanh ông ta nổ tung.
Ầm!
Diệp Quân lập tức bị đánh văng ra xa.
Diệp Quân lui về sau mấy ngàn trượng mới dừng lại, một vệt đỏ tươi chảy ra từ khóe miệng hắn, cũng may hắn có kiếm ý bảo vệ, nếu không sóng xung kích do sức mạnh Quang Âm vừa rồi tạo ra đã đủ để tiêu diệt hắn rồi.
Mặc dù Đa Nguyên Đạo Đế ở trong khu vực trung tâm của trận nổ, nhưng ông ta lại chẳng hề hấn gì, ông ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn Diệp Quân ở phía xa, vẻ mặt dần trở nên hơi dữ tợn, ông ta đang định nói gì đó, chỉ thấy Diệp Quân ở cách đó không xa bỗng chém mạnh vào trước mặt mình.
Soạt!
Thời không Quang Âm trước mặt ông ta bỗng bị chém nứt ra, ông ta lắc mình thoát khỏi thời không Quang Âm kỳ dị này.
Diệp Quân quay lại thời không ban đầu, lúc này thời không cách trước mặt hắn mấy trăm trượng cũng nứt lìa, Đa Nguyên Đạo Đế chậm rãi bước ra.
Lúc này sắc mặt Đa Nguyên Đạo Đế sầm lại.
Chủ nhân bút Đại Đạo bỗng nói: “Đa Nguyên Đạo Đế, ngươi tệ quá. Thanh niên người ta mới tu luyện mấy chục năm, nhưng ngươi đã sống ít nhất mấy trăm triệu năm nhỉ? Sao còn rơi vào thế yếu như thế chứ? Có cần ta cho ngươi ít thuốc bồi bổ không?”
Vô Biên Chủ: “…”
Đa Nguyên Đạo Đế sao có thể nhịn được, ông ta lắc mình biến thành một cột sáng đâm mạnh về phía chủ nhân bút Đại Đạo.
Chủ nhân bút Đại Đạo bật cười, giơ tay lên tung ra một quyền.
Ầm!
Đa Nguyên Đạo Đế bị chấn động lùi về chỗ cũ.
Đa Nguyên Đạo Đế dừng lại, hơi ngạc nhiên: “Ngươi…”
Chủ nhân bút Đại Đao lắc đầu: “Đa Nguyên Đạo Đế, ngươi chẳng thú vị gì cả. Mỗi lần đến ngươi đều phái một phân thân đến, thực sự rất nhàm chán”.
Phân thân!
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, ông ta thế mà vẫn còn là phân thân? Rốt cuộc có bao nhiêu phân thân vậy?
Đa Nguyên Đạo Đế bỗng bật cười: “Vẫn bị ngươi phát hiện ra rồi sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Ngươi nghĩ như thế thú vị à?”