Diệp Quân cầm kiếm điên cuồng vung chém.
Mặc dù A Phu chủ yếu tu thân thể, nhưng thân thể của gã cũng không hơn gì Diệp Quân, mà tuy thân thể của Diệp Quân không mạnh bằng gã thì cũng không yếu thế, bởi vậy sau trận giao đấu điên cuồng, Diệp Quân đã chiếm thế thượng phong.
Máu thịt văng tung tóe!
A Phu càng đấu càng sợ, bởi vì lúc này Diệp Quân cũng không phòng ngự, chỉ điên cuồng đánh cùng gã không nề hà thương tích.
Lúc đầu gã còn có thể miễn cưỡng ứng phó, nhưng khi thương thết trên cơ thể càng lúc càng nhiều, gã không dám liều mình với Diệp Quân nữa, chỉ đành rút lui, nhưng Diệp Quân lại đuổi theo chém gã như ruồi bọ thấy phân.
Bùm!
Chính lúc này, một luồng khí thế mạnh mẽ đột nhiên nổ ra, sau khi A Phu đẩy lui Diệp Quân bằng một quyền, gã quay người lại rồi biến mất trên bầu trời, nhưng cánh tay phải của gã thì đã để lại mãi mãi, không chỉ cánh tay phải mà khi gã bỏ chạy, cơ thể cũng rơi ra từng mẩu thịt…
A Phu bỏ chạy khiến Diệp Quân sững sờ, sau đó hắn ngã xuống, kiếm Thanh Huyên hóa thành kiếm quang bay vào đầu mày của hắn, bắt đầu khôi phục thần hồn cho hắn.
Lúc này hắn cũng đã đấu mệt, trên người toàn thương tích, khi hắn đi ra đã bị sức mạnh Quang Âm ăn mòn, mà bây giờ sức mạnh Quang Âm còn sót lại trong cơ thể vẫn đang không ngừng ăn mòn, không chỉ hắn, Tiểu Tháp để bảo vệ hắn mà cũng bị thương nghiêm trọng, rơi vào trạng thái ngủ say.
Thực ra A Phu mà đánh thêm một lúc nữa thì Diệp Quân cũng chẳng còn sức chống đỡ.
Lúc này, cô gái buộc tóc đuôi ngựa đi tới bên cạnh Diệp Quân, cô ấy nhìn Diệp Quân hồi lâu rồi cúi xuống bế hắn lên, đi về nơi xa.
Chẳng bao lâu, cô ấy đã bế Diệp Quân tới dưới một gốc cây cổ thụ cao chót vót, tìm rất nhiều lá đặt dưới người Diệp Quân, sau đó lại lấy một ít cành cây che cho hắn rồi cô ấy mới quay người rời đi.
Mà Diệp Quân lúc này cũng chẳng có thời gian để ý đến cô gái, bởi vì hắn thực sự đã quá mệt, vì thế không lâu sau hắn đã ngủ thiếp đi.
Về đêm.
Cô gái quay lại gốc cây, ngồi xuống cạnh Diệp Quân, sau đó lấy ra một quả.
Nếu tộc nhân của cô gái nhìn thấy quả này thì chắc chắn sẽ rất sốc.
Cô gái đưa quả ấy đến bên miệng Diệp Quân: “Ăn đi”.
Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, tuy vẫn rất mệt, nhưng đã khỏe hơn trước kia rất nhiều rồi.
Ngửi thấy mùi thơm của quả đó, Diệp Quân không nghĩ nhiều cắn nhẹ một miếng, khi trái cây vào cơ thể, một luồng năng lượng thuần khiết lập tức lan ra khắp người hắn, nhanh chóng chữa lành vết thương trên cơ thể hắn.
Diệp Quân hơi sửng sốt: “Đây là gì vậy?”
Cô gái nhìn hắn: “Quả sinh mệnh Thiên Hành”.
Diệp Quân cau mày: “Quả sinh mệnh Thiên Hành?”
Cô gái gật đầu.
Diệp Quân nghe thấy hơi quen, nhưng nhất thời không nhớ ra được, bởi vì ký ức của hắn lúc này không được toàn vẹn cho lắm.
Lúc này, cô gái lại nói: “Ăn tiếp đi”.
Diệp Quân gật đầu, một lát sau hắn đã ăn hết quả sinh mệnh Thiên Hành, mà trong cơ thể, năng lượng thuần khiết kia đang không ngừng chữa lành lục phủ ngũ tạng cho hắn.
Còn sức mạnh Quang Âm kia cũng từng chút từng chút bị kiếm Thanh Huyên của hắn giải phóng.
Diệp Quân muốn ngồi dậy nhưng hắn vẫn hơi yếu, cô gái thấy thế thì do dự một lát, sau đó đỡ cánh tay Diệp Quân để hắn ngồi dậy, Diệp Quân dựa vào thân cây, ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời trăng tròn sao sáng như một bức tranh tuyệt đẹp.
Diệp Quân hít sâu một hơi, cố gắng nhớ lại những ký ức đã mất, nhưng vì sức mạnh Quang Âm trong cơ thể vẫn chưa hoàn bị loại bỏ nên hắn vẫn chẳng thể nhớ ra được, hơn nữa càng nghĩ càng đau đầu, bởi vậy hắn chỉ đành tạm thời từ bỏ.
Cô gái ngồi bên cạnh Diệp Quân, quay đầu lại hỏi hắn: “Ngươi là ai?”
Diệp Quân cười khổ: “Ta tạm thời vẫn chưa nhớ ra”.