Sau khi giao Thiên Thiên cho Nhị Nha và Tiểu Bạch, Diệp Quân tiến vào một vùng tinh không tu luyện, hắn ngồi xếp bằng trong tinh không, lúc này, quanh người hắn tản ra một khí thế mờ nhạt.
Diệp Quân cau mày, hắn phát hiện sau khi huyết mạch phong ma nuốt chửng huyết mạch Bác Thiên, huyết mạch phong ma này đã trở nên không chịu yên nữa.
Nó bắt đầu rục rịch!
Diệp Quân sa sầm mặt, huyết mạch này như đang muốn tạo phản vậy!
Hắn phát hiện dù huyết mạch là của hắn, nhưng lại có suy nghĩ của riêng mình, rất nhiều lúc, nó hoàn toàn không thèm để tâm đến hắn!
Rất chảnh!
Lúc này, người phụ nữ bí ẩn chợt cất lời: “Đừng suy nghĩ nhiều, lo mà dỗ dành huyết mạch phong ma này, để nó bình tĩnh lại”.
Diệp Quân gật đầu, hắn thôi suy nghĩ, sau đó bắt đầu trấn áp huyết mạch phong ma.
Nhưng hắn không ngờ hắn vừa bắt đầu trấn áp, huyết mạch lại trở nên mạnh hơn, còn bắt đầu phản kháng.
Điều này khiến Diệp Quân tức giận!
Diệp Quân lấy kiếm Hành Đạo ra, sau đó nói: “Tiểu Đạo, dạy dỗ bọn chúng đi!”
Tiểu Đạo cũng không từ chối, nó biến thành một tia kiếm quang bay vào người Diệp Quân.
Oanh!
Trong nháy mắt, huyết mạch phong ma trong cơ thể Diệp Quân lập tức bình tĩnh lại.
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, thật là thứ này khuất phục thứ kia, huyết mạch phong ma này chỉ sợ kiếm Hành Đạo thôi.
Vì nó thật sự dám làm bậy!
Dù huyết mạch phong ma cũng dám làm bậy, nhưng suy cho cùng nó cũng không dám giết chủ, đùa ạ, chỗ dựa của nó chính là Diệp Quân. Nếu không có Diệp Quân, nó sẽ không còn gốc rễ, dù vẫn có thể tồn tại, nhưng sẽ không còn khả năng thăng cấp nữa. Vì sức mạnh của huyết mạch phong ma đều dựa vào chủ nhân của nó điên đến mức nào!
Không có chủ nhân, đương nhiên nó cũng không thể điên một mình!
Sau khi huyết mạch phong ma chịu im lặng lại, Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó mở lòng bàn tay, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay hắn: “Ngu Tuế Nguyệt cô nương!”
Ngu Tuế Nguyệt xuất hiện trước mặt Diệp Quân, cô ấy nhìn Diệp Quân, cười hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Hy vọng cô có thể tìm một người giúp ta!”
Ngu Tuế Nguyệt nhíu mày: “Tìm người?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế!”