Diệp Quân hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn Chúc Hạnh Nhiễm đứng cách đó không xa, hai tay Chúc Hạnh Nhiễm ôm kiếm, đôi mắt nhắm hờ.
Diệp Quân nói: “Cảm ơn”.
Chúc Hạnh Nhiễm không trả lời.
Diệp Quân cũng không ăn hết cái bánh, mà giữ lại một nửa.
Diệp Quân dựa vào vách đá, đôi mắt dần khép lại, nói trong lòng: “Tháp gia, ông nội ta là thế hệ giàu có đời đầu tiên, ông ấy tay trắng dựng cơ đồ, ta muốn hỏi, trong tình huống này, ông nội sẽ làm gì?”
Tiểu Tháp không do dự nói: “Giết người cướp của, thấy người nào giết người đó, không quá hai ngày, ông nội ngươi sẽ không phải lo lắng về chuyện tiền bạc”.
Sắc mặt Diệp Quân đột nhiên tối sầm, “Không đến mức đấy chứ?”
Tiểu Tháp cười khà khà: “Đùa thôi, mặc dù ông nội ngươi độc ác, nhưng nghiêm túc mà nói, người khác đối xử với ông ấy thế nào, thì ông ấy sẽ đối với người khác như vậy, còn nếu người khác không nhằm vào ông ấy, ông ấy sẽ không chủ động giết bọn họ”.
Diệp Quân gật đầu.
Tiểu Tháp tiếp tục nói: “Nhóc con, lần này không chỉ có liên quan đến tương lai của ngươi, mà còn liên quan đến tương lai của Tháp gia ta, ngươi phải cố gắng lên”.
Diệp Quân gật đầu: “Tất nhiên, hiếm khi cô cô nhờ ta làm chuyện gì đó, cho dù hy sinh Tháp gia ngươi, ta cũng phải làm xong chuyện này”.
Tiểu Tháp nói: “Mẹ kiếp!”
Diệp Quân cười ha ha.
Một đêm trôi qua.
Ngày hôm sau, Diệp Quân đột nhiên cảm thấy mình bị đá, hắn mở mắt ra, chính là Chúc Hạnh Nhiễm đã đá hắn.
Diệp Quân đang định nói, Chúc Hạnh Nhiễm đã xoay người rời đi.
Diệp Quân vội vàng đứng dậy, đi theo Chúc Hạnh Nhiễm rời khỏi đại điện, hắn bỗng chấn động, trời còn chưa sáng hẳn, chỉ có thể nói mới nhìn thấy mặt đất mà thôi.
Diệp Quân nhìn Chúc Hạnh Nhiễm, Chúc Hạnh Nhiễm không nói gì, vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Diệp Quân đi theo, đi đến trước mặt Chúc Hạnh Nhiễm nói: “Liệu có phải chúng ta đi quá sớm không?”
Chúc Hạnh Nhiễm dừng bước, đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Quân, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn mà không nói một lời.
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Sao vậy?”
Chúc Hạnh Nhiễm trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi biết đi bộ từ đây đến thành An Nam mất bao lâu không? Ít nhất phải mất một tháng, dọc đường đi còn phải đề phòng trộm cướp, mưa dầm, nắng cháy… nếu không có bất trắc, chúng ta mới có thể đến thành An Nam trong vòng một tháng, nếu có bất trắc, thậm chí phải lâu hơn”.
Diệp Quân lập tức sửng sốt.
Đi bộ đến thành An Nam.
Quả thực hắn không ngờ được, hắn còn tưởng rằng Chúc Hạnh Nhiễm sẽ phải sử dụng phương tiện giao thông nào đó để đưa hắn đi.
Chúc Hạnh Nhiễm nói xong lập tức xoay người rời đi.
Diệp Quân yên lặng, đi theo, hắn nhìn Chúc Hạnh Nhiễm bên cạnh, hiển nhiên, cô gái này đi bộ đến thành An Nam chẳng khác gì dân tị nạn.
Trên đường đi, Chúc Hạnh Nhiễm không nói gì thêm.
Cứ như vậy, bọn họ đi bộ từ sáng đến tối, hiển nhiên Chúc Hạnh Nhiễm đã quen thuộc lộ trình, mỗi khi trời tối, cô ta luôn có thể tìm chỗ nghỉ, tránh phải ngủ ở bên ngoài.
Cứ như vậy, hai người đi bộ hơn mười ngày, trong khoảng thời gian này, về cơ bản Chúc Hạnh Nhiễm không nói chuyện với Diệp Quân.
Mỗi lần Diệp Quân đều sẽ chủ động giao tiếp với cô ta, không có cách nào, hắn không có gì để ăn.
Hắn thật sự không biết cần phải mất nhiều thời gian như vậy…
Bằng không dù mặt dày, hắn cũng sẽ xin Chúc Đào một ít đồ ăn mang theo.
May mắn thay mặc dù Chúc Hạnh Nhiễm không nói chuyện với hắn, nhưng mỗi ngày đều sẽ cho hắn một miếng bánh mè...
Đi thêm mấy ngày, hôm nay, hai người đang đi dưới cái nắng như thiêu như đốt, đột nhiên, phía sau vang lên tiếng vó ngựa.
Diệp Quân quay đầu nhìn, vừa nhìn thấy lập tức giật mình, thật là một con ngựa lớn.
Con ngựa này lớn hơn con ngựa bình thường mấy lần, toàn thân trắng như tuyết, móng ngựa dính ít sương tuyết, thực sự rất đẹp.
Con ngựa kéo một chiếc xe sang trọng, vô cùng khí phái, giống như cung điện nhỏ.
Xe ngựa dừng bên cạnh Diệp Quân và Chúc Hạnh Nhiễm, rèm được vén lên, một người đàn ông thò đầu ra ngoài, nhìn Chúc Hạnh Nhiễm, cười nói: “Chúc Hạnh Nhiễm, thật trùng hợp”.