Diệp Quân lại đi đến chỗ đạo sĩ Trương thường dựng sạp một lần nữa.
Nhưng hắn vẫn không gặp được đạo sĩ Trương, như nhớ ra điều gì đó, hắn lại đi đến thôn nơi Cửu Châu Chủ từng xuất hiện ở đó.
Mà khi hắn vừa đến trước thôn, đã nhìn thấy đạo sĩ Trương, bên cạnh đạo sĩ Trương còn có một vị hòa thượng mặc áo hòa thượng, hòa thượng này nhìn dáng vẻ hiền hậu, trang nghiêm, trong tay cầm một chuỗi hạt.
Nhìn thấy Diệp Quân, hai người đều hơi kinh ngạc.
Đạo sĩ Trương cười nói: "Cậu Diệp, cậu đến rồi sao?"
Diệp Quân gật đầu: "Ta đoán là huynh ở đây."
Đạo sĩ Trương nói: "Tại sao?"
Diệp Quân cười nói: "Đoán thôi!"
Đạo sĩ Trương hơi sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Cậu Diệp, cậu thật thú vị!"
Diệp Quân nghiêm túc nói: "Tiền bối, ta sắp phải rời khỏi nơi này nên cố tình đến đây để từ biệt."
Đạo sĩ Trương kinh ngạc: "Rời đi sao?"
Diệp Quân gật đầu: "Ừ."
Đạo sĩ Trương cười nói: "Chúc mừng."
Diệp Quân cười nói: "Sau này gặp lại."
Nói rồi, hắn quay người rời đi.
Nhìn Diệp Quân sắp rời đi, đạo sĩ Trương do dự một chút sau đó nói: "Cậu Diệp, đợi một chút."
Diệp Quân dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía đạo sĩ Trương, đạo sĩ Trương cười nói: "Chờ đã."
Vừa nói, y vừa quay đầu nhìn về phía hòa thượng cách đó không xa kia.
Hòa thượng cau mày lại, rõ ràng là không muốn lắm.
Đạo sĩ Trương khẽ mỉm cười nói: "Tuyệt Điên, con người cậu nhóc này rất tốt, cộng thêm việc hắn đã đến đây, chia cho hắn một phần đi!"
Lợi ích?
Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó vội vàng xua tay nói: "Tiền bối, ta không cần lợi ích gì đâu."
Nói xong, hắn xoay người bỏ chạy.
Trực giác mách bảo hắn rằng có điều gì đó không ổn!
Đạo sĩ Trương vội vàng ngăn hắn lại nói: "Cậu bạn, cậu bạn, cậu đừng sợ, bọn ta đều là người tốt."
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại.
Đạo sĩ Trương vội vàng quay đầu nhìn về phía hòa thượng cách đó không xa, hòa thượng liếc nhìn Diệp Quân, sau đó gật đầu.
Đạo sĩ Trương cười ha hả, sau đó nói: "Cậu bạn, thực sự không dám giấu, hai người chúng ta đến nơi này là vì một thần vật ở đây."
Diệp Quân tò mò: "Thần vật?"
Đạo sĩ Trương gật đầu: "Đúng vậy, món thần vật đó tên là đỉnh Cửu Châu, có thể quyết định vận may của Cửu Châu, cực kỳ nghịch thiên, bây giờ chúng ta đã tìm thấy vị trí của đỉnh Cửu Châu, nhưng ngoài đỉnh Cửu Châu, bên trong đó còn có một số thần vật khác, đến lúc đó chúng ta sẽ chia cho cậu một món."
Diệp Quân nhìn đạo sĩ Trương nhưng không nói gì.
Đạo sĩ Trương cười nói: "Cậu yên tâm, hai chúng ta chỉ cầu tiền tài, không hại mạng người."
Diệp Quân nói: "Vậy ta có thể không nhận không?"
Đạo sĩ Trương cười khổ nói: "Cậu bạn, cậu thấy ta giống người xấu sao?"
Diệp Quân gật đầu: "Hơi giống."
Khuôn mặt đạo sĩ Trương cứng đờ.
Các đó không xa, hòa thượng kia đột nhiên nói: "Nói thật cho hắn biết đi."
Đạo sĩ Trương do dự.
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Nếu tiền bối không muốn nói sự thật, vậy thì ta đi đây."
Nhìn thấy Diệp Quân thực sự muốn rời đi, đạo sĩ Trương vội vàng nói: "Cậu bạn, thực ra là như thế này, đỉnh Cửu Châu này là do Cửu Châu Chủ để lại, nhân quả rất lớn, hai người chúng ta vô cùng lo lắng không thể chịu đựng được nhân quả này, vì vậy, muốn kéo cậu vào gánh cùng chúng ta một chút, đương nhiên, chúng ta cũng không để cậu phí công vô ích. Các thần vật trong bí cảnh, đến lúc đó cậu có thể tùy ý chọn lấy vài món, ngoài ra, nếu có tiên nguyên tinh cũng đều thuộc về cậu hết."
Diệp Quân hơi cau mày: "Gánh nhân quả?"