"Hửm?"
"Hả?"
Từ vùng thời không nào đó, hai giọng nói mang theo ngạc nhiên đồng thời vang lên trong thoáng chốc. Khi chúng tan đi, hai luồng khí tức khủng bố kia cũng theo đó mất tăm.
"Ế?"
Diệp Quân ngu người nhìn lên cao.
Đâu mất rồi?
Sao tự dưng đi vậy?
Chuyện gì vừa xảy ra?
Hắn làm sai gì hả?
Tiểu Tháp lên tiếng: “Thằng đần này. Ông nội và cô cô của ngươi vốn không vừa mắt nhau, ngươi gọi cả hai cùng lúc thì làm sao họ chịu xuất hiện?"
"Thôi chết rồi!"
Mặt Diệp Quân trắng bệch không còn hột máu.
Mà Ác Bà đã lao đến ngay trước mặt.
Đúng lúc Diệp Quân chuẩn bị rút kiếm, Chu Phạn bất ngờ giật đứt sợi dây chuyền quanh cổ, nhắm mắt thầm thì: “Tiên tổ”.
Uỳnh!
Một luồng sáng vàng rực bắn lên cao từ sợi dây, tỏa ra sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Đẩy Ác Bà văng đi nghìn trượng.
Hữu Lão đứng bên kia run giọng: “Tiểu thư! 'Tiên Tổ Tí Hộ' là con át chủ bài trăm năm chỉ dùng được một lần, sao cô lại dùng nó ở đây... Về sau làm sao đấu lại nhị hoàng tử và những người khác bây giờ? Nếu những thế lực đứng hộ cô biết cô đã không còn nó, bọn họ nhất định sẽ phản bội!"
Sắc mặt Tả Lão cũng trắng bệch.
Tiên Tổ Tí Hộ!
Là con át chủ bài cuối cùng của các Hoàng tử Hoàng nữ nòng cốt trong Hoàng tộc Đại Chu. Nó do thủy tổ Đại Chu ban phát nhằm mục đích bảo vệ cho yêu nghiệt trong Hoàng thất không chịu cảnh chết yểu, có thể nói như một lá bùa hộ mệnh.
Một khi dùng nó ở đây, Chu Phạn sẽ rơi vào tình cảnh ngặt nghèo.
Hoàng thất tranh ngôi vốn là chuyện đầu rơi máu chảy, có thủ đoạn nào mà không từ?
Nhất là khi cô ta còn là một trong những ứng cử viên sáng giá nhất.
Tả Lão Hữu Lão chỉ thấy tê dại cả người.
Nhưng Chu Phạn không thèm để ý, chỉ lẳng lặng nhìn lên bầu trời.
Luồng sáng vàng kia tan đi, để lộ một bóng người vàng chóe.
Chu Phạn cung kính thi lễ, Tả Lão và Hữu Lão cũng khom lưng thật sâu.
Đó là một cường giả Khai Đạo Cảnh.
Là thủy tổ Đại Chu.
Hai mắt Ác Bà long lên sòng sọc: “Ta là Ác Đạo..”.