Thấy nữ yêu vương không nói gì, Diệp Quân lắc đầu: “Chán thế”.
Hắn ngẩng lên, thấy Nhị Nha vẫn đang đánh nhau với Cự Mang.
Còn chưa xong à?
Diệp Quân nhíu mày.
Bỗng hư không vỡ ra, để một con yêu thú rơi huỵch xuống.
Những người khác nhìn theo, thấy đó là Cự Mang.
Thua rồi sao?
Nhị Nha xuất hiện cạnh Diệp Quân, lẳng lặng nhìn sang.
Diệp Quân tròn mắt nhìn lại, bỗng muốn đánh một trận với nàng.
Hắn thừa nhận hắn đang tự cao, nhưng cũng có tự tin.
Giờ đây hắn thấy mình là vô địch.
Nhờ kiếm Thanh Huyên.
Và khả năng hấp thu sức mạnh thời không đặc biệt.
Có lẽ Nhị Nha... cũng không chịu nổi chứ hả?
Như đọc được suy nghĩ của hắn, cô bé liếm kẹo hồ lô, hỏi: “Muốn thử vài chiêu?"
Diệp Quân gật đầu: “Phải, nhưng mà... đủ rồi thì dừng...”
Nhị Nha gật đầu: “Ta cho ngươi chém trước”.
Diệp Quân trợn mắt: “Làm vậy... được không đấy?"
Nhị Nha chỉ vào đầu mình: “Chém vào đây này”.
Diệp Quân chần chừ: “Bây giờ ta lợi hại lắm đó... Ngươi...”
Nhị Nha bất mãn trừng hắn: “Bảo ngươi chém thì cứ chém! Lề mà lề mề làm gì?"
Diệp Quân vung kiếm chém vào đầu Nhị Nha.
Ầm!
Một luồng sức mạnh khủng khiếp thổi bay hắn đi.
Bay cả vạn trượng.
Khi dừng lại, kiếm Thanh Huyên run lên trong tay hắn, cả người cũng tê dại.
Mà Nhị Nha thì không hề hấn gì.
Diệp Quân dại ra.
Thân thể này có phải hơi bị siêu hạng quá không vậy?
Nhị Nha chỉ nhàn nhạt nói: “Đến lượt ta”.
Rồi nắm bàn tay nho nhỏ lại.
Diệp Quân vội la lên: “Ta đầu hàng! Đầu hàng!"
Một cú đấm thôi là có thể lấy mạng hắn, bảo hắn làm sao dám đón?
Thấy hắn chịu thua, Nhị Nha bĩu môi: “Sợ gì chứ? Ta có đánh chết ngươi đâu”.
Diệp Quân: “...”