Hắn biết, lần tới khi gặp lại ba quả cây này thì họ sẽ khiến hắn kinh ngạc không thôi, nhất là Tịnh Sơ và Phục Vũ, thiên phú của hai bọn họ thật sự có chút biến thái.
Mà Nhất Niệm...
Không thể không nói, đúng là hắn có hơi nhớ đến Nhất Niệm chuyên đốt lửa kia.
Cũng không biết bây giờ cô ta như thế nào rồi, có bị người khác bắt nạt không.
Diệp Quân khẽ thở dài, thu hồi suy nghĩ, hắn lật xem hết quyển Di sử Toại Minh, một lát sau rồi cũng cất đi, xem ra vẫn phải tự mình đến di tích Toại Minh một chuyến mới được.
Hắn rời khỏi căn nhà cũ kỹ, lúc đi trên đường thì ngẩng đầu nhìn bầu trời, phái chân trời có mây đen dày đặc, có có giọt mưa li ti rơi xuống, hắn vội tìm một quán rượu, vừa vào ngồi thì bên ngoài đã đổ mưa như xối nước.
Diệp Quân ngồi ở gần cửa sổ, một thiếu niên vội vàng đi đến cung kính hỏi: "Khách quan muốn ăn gì?"
Diệp Quân chỉ cảm thấy giọng nói này có hơi quen thuộc, hắn nhìn thiếu niên kia, đây không phải là thiếu niên mua trứng sao?
Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Diệp Quân, thiếu niên Cố Trần hơi nghi hoặc một chút: "Khách quan?"
Diệp Quân cười nói: "Ta từng thấy ngươi".
Thiếu niên càng thêm nghi ngờ.
Diệp Quân nói: "Lúc trước ở thương hội, ta thấy ngươi mua trứng".
Cố Trần: "..."
Diệp Quân cười nói: "Sao ngươi lại đến đây làm công rồi?"
Cố Trần thấp giọng thở dài: "Hết cách rồi, ta vốn là học sinh của học viện Đệ Nhất, nhưng vì mua trứng nên đã tiêu sạch hết phí sinh hoạt nửa năm, nếu không tìm việc mưu sinh thì làm sao sống tiếp được".
Diệp Quân gọi một vài món ăn xong thì cười nói: "Ngươi có biết tỉ lệ ở đó rất thấp không?"
Cố Trần gật gật đầu: "Biết".
Diệp Quân có chút ngạc nhiên: "Vậy mà vẫn muốn đánh cược?"
Cố Trần lại thở dài: "Huynh đệ, nhìn cách ngươi ăn mặc thì hẳn không phải là người thường, ngươi không thể biết được những người sống ở tầng đáy như chúng ta khó khăn thế nào đâu, tuy ta vào được học viện Đệ Nhất, nhưng cha mẹ ta chỉ là người bình thường, ta không có chỗ dựa, không có chống lưng, muốn nổi bật hơn người khác là chuyện khó như lên trời. Nhưng nếu ta có thể mua được một quả trứng rồng thì sẽ hoàn toàn khác".
Càng nói, ánh mắt của gã càng phát sáng, nhưng thoáng chốc lại ảm đạm đi: "Bây giờ có nói những điều này cũng vô nghĩa, ta sắp bị buộc phải thôi học, bị đuổi rồi cha mẹ ta nếu biết..."
Cố Trần cười khổ: "Ta nợ nhiều khoản lắm".
Diệp Quân có chút ngạc nhiên: "Tại sao lại bị buộc thôi học?"
Cố Trần đang định trả lời thì đúng lúc này, một giọng nói run rẩy đột nhiên vang lên ở bên cạnh: "Trần Nhi".
Diệp Quân quay đầu nhìn, ở cửa quán rượu có một ông già đang tức giận nhìn Cố Trần, mà bên cạnh ông ấy còn có một người phụ nữ, cả hai ăn mặc mộc mạc, chân phải của ông lão hình như bị thương nên phải chống gậy. Nhìn thấy hai người, sắc mặt Cố Trần lập tức trắng bệch, có chút sợ hãi.
Ông lão chống gậy đi về phía Cố Trần, ông ấy ném gậy vào người Cố Trần rồi cả giận nói: "Tên súc sinh này, khó khăn lắm mới vào được học viện Đệ Nhất mà còn không biết quý trọng, cứ phải làm xằng làm bậy ngày nào cũng đi mua trứng, bây giờ thì được gì, học viện sắp đuổi học đến nơi, con..."
Nói đến phần sau, ông lão đã rơi nước mắt, người phụ nữ bên cạnh cũng bật khóc.
Cố Trần vừa né vừa nói: "Cha, con xin thề sau này sẽ không đánh cược vào trứng nữa! Con con con mà còn làm vậy nữa thì không phải là người".
Ông lão đuổi đánh nửa ngày, vì đi đứng bất tiện nên không đuổi kịp, cuối cùng chỉ biết ngồi bệch xuống đất bật khóc, người phụ nữ kia cũng không ngừng rơi nước mắt.
Hai người khóc lóc nửa ngày, người phụ nữ kia mới đột nhiên đi đến trước mặt Cố Trần, bà ta run rẩy lấy một cái túi vải ra, bên trong có một ít tiên tinh: "Chỉ cần con trả hết nợ và bảo đảm lần nữa làm người".
Đưa tiên tinh cho Cố Trần xong, người phụ nữ run giọng nói: "Trần Nhi, chúng ta đã cầu xin học viện cho con thêm cơ hộ, con nhất định phải biết hối cải thay đổi đấy!"