Ở vị trí ban đầu, sắc mặt Ác Đạo vô cùng khó coi, đương nhiên nhiều hơn là cảm giác sợ hãi.
Trước kia cô ta từng nghe nói đến người phụ nữ váy trắng, biết đây là cô cô của Diệp Quân, nhưng cũng chưa từng giao thủ với bà ấy.
Cô ta cho rằng cùng lắm đối phương cũng chỉ vượt qua Đại Đạo mà thôi.
Mà đối với cô ta, cao thủ vượt qua Đại Đạo cũng không có uy hiếp quá lớn, dù sao cô ta cũng là hoá thân của Đại Đạo.
Nhưng cô ta không ngờ người phụ nữ váy trắng này lại mạnh đến thế.
Khi nãy lúc đối mặt với người phụ nữ này, cô ta không hề có khả năng đánh trả.
Đúng là kinh khủng!
Lúc này, Chân Thần ở bên cạnh cất lời: “Biết mình yếu đến mức nào rồi đúng không?”
Ác Đạo quay đầu nhìn về phía Chân Thần, cô ta căm thù nói: “Chân Thần, ngươi vẫn nên lo cho mình trước thì hơn! Trong vòng mười năm, ngươi sẽ bị sức mạnh ác niệm chúng sinh từng bước xâm chiếm, hi đó…”
Từ Chân chớp mắt: “Ta sợ, sợ quá đi thôi”.
Dứt lời, cô ta nhìn Ác Đạo bằng ánh mắt thương hại, sau đó xoay người rời đi.
Nét mặt Ác Đạo rất khó coi, ánh mắt đó của Từ Chân là có ý gì?
Thương hại?
Từ Chân có tư cách gì thương hại cô ta?
Từ Chân có tư các gì?
Cô ta chợt cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được là lạ ở đâu.
Ác Đạo không suy nghĩ nhiều nữa, cô ta hít sâu một hơi, mười năm, chỉ cần Từ Chân chết, cô ta sẽ có thể thoát khỏi ràng buộc, đến lúc đó, cô ta sẽ có thể áp chế Thiện Đạo, sau đó dung hợp với nó, trở thành một thân thể hoàn chỉnh, khi đó, thực lực của cô ta sẽ đạt tới một độ cao chưa từng có!
Người phụ nữ váy trắng!
Ác Đạo ngẩng đầu nhìn cuối tinh không phía xa bằng ánh mắt căm thù.
Nỗi nhục nặng nề này, cô ta nhất định sẽ trả.
Phải trả!
Trong mắt Ác Đạo tràn đầy sự oán hận và sát khí, lôi kiếp mạnh mẽ tản ra khắp xung quanh…
…
Ở một nơi khác.