Quyền kiếm vừa chạm vào nhau, cả không trung lập tức bị thiêu đốt, từng quyền quang và kiếm quang không ngừng lan ra từ bốn phía, xé nát mọi thứ. Chẳng mấy chốc, cả hư không hừng hực bùng phát kiếm quang và quyền quang, hai sức mạnh xé tan mọi thứ.
Hai người đánh rất quyết liệt.
Sắc mặt các cường giả tộc Đại Vu ngày càng khó coi, vì họ nhận ra Diệp Quân và Vu Đạo Thiên lại ngang tài ngang sức.
Thực lực của Diệp Quân mạnh như thế ư?
Các cường giả tộc Đại Vu đều sầm mặt.
Tịnh Sơ nở nụ cười hiếm hoi, bà ta nhận ra kiếm ý của Diệp Quân thuần túy hơn trước rồi.
Bây giờ Diệp Quân mới giống kiếm tu hơn.
Trước đó cứ như một tên “du mục”.
Vèo!
Đúng lúc này, trong hư không ở phía xa bỗng xuất hiện một tia kiếm quang chói mắt, Vu Đạo Thiên bị này tia kiếm quang buộc phải lui về phía sau, ông ta vừa dừng lại thì lại có một tia kiếm quang chém mạnh tới, từng nhát kiếm áp chế Vu Đạo Thiên, nhưng chỉ kéo dài không đến vài giây, một luồng khí tức đáng sợ bỗng toát ra từ trong cơ thể Vu Đạo Thiên, luồng khí tức này khiến Diệp Quân lùi lại.
Sau khi Diệp Quân lùi lại, Vu Đạo Thiên bỗng xông đến trước, cả người biến thành cột sáng màu đen đâm về phía Diệp Quân.
Diệp Quân ở phía xa chém một nhát kiếm đến.
Soạt!
Kiếm quang vỡ vụn, Diệp Quân bị đánh văng ra xa, nhưng ngay sau đó, hắn lập tức dừng lại rồi lao về phía trước, chém một nhát kiếm vào cột sáng màu đen, thoáng chốc vô số kiếm quang và tia sáng màu đen lao ra, lan ra xung quanh.
Chẳng mấy chốc hai người lại đánh nhau quyết liệt.
Vu Đạo Thiên đã bắt đầu nghiêm túc hơn, trận chiến này liên quan đến tôn nghiêm của ông ta.
Dù sao thua Tịnh Sơ thì mọi người còn có thể chấp nhận được, nhưng nếu thua tên nhóc Diệp Quân này, ngay cả bản thân ông ta cũng không thể chấp nhận chứ đừng nói gì là người trong tộc.
Không được thua!
Thế nhưng đánh một hồi, ông ta lại nhận ra kiếm ý của Diệp Quân mạnh hơn ông ta nghĩ.
Kiếm ý thuần túy.
Kiếm chiêu đơn giản!
Nhưng lại ẩn chứa sức mạnh cực kỳ đáng sợ.
Kiếm tu!
Từ trước đến nay, kiếm tu thuần túy nhất đều là người làm cho người ta cảm thấy đau đầu nhất, nhất là trong cùng cảnh giới, tất cả cường giả đều không muốn đối mặt với kiếm tu.
Lúc này Vu Đạo Thiên đã đánh đến mức cảm thấy vô cùng đau đầu. Còn Diệp Quân vừa đột phá, hắn ngày càng phấn khích, càng đánh càng có sức, hiện giờ hắn không có sử dụng bất kỳ kiếm kỹ nào, cho dù chỉ là vung chém đơn giản, chiêu thức ngày càng đơn giản nhưng uy lực lại ngày càng mạnh.
Dĩ nhiên hắn cũng không từ bỏ kiếm kỹ hoàn toàn, thi thoảng đánh một chiêu Diên Trì Nhất Kiếm, sẽ khiến Vu Đạo Thiên không kịp đề phòng.
Sau khi kiếm ý của hắn được cải thiện, uy lực mấy kiếm kỹ này của hắn cũng được tăng lên.
Đáng nói là bây giờ hắn không kích hoạt sức mạnh huyết mạch, nếu không sức mạnh của hắn sẽ trở nên mạnh hơn nữa.
Vì huyết mạch phong ma của hắn cũng rất thuần túy.
Cứ thế hai người liên tục đánh nhau ở trong không trung, sức mạnh mà hai người tạo ra đã đánh nát toàn bộ không trung, cho dù có Pháp Tắc Thiên Đạo phục hồi nhưng cũng không có tác dụng vì tốc độ hủy diệt sức mạnh của hai người quá nhanh. Tịnh Sơ đứng ở một bên lặng lẽ theo dõi, bà ta biết Diệp Quân cần một trận chiến, sau trận chiến này sức mạnh của Diệp Quân sẽ trở nên mạnh hơn. Điều bà ta phải làm là ngăn cản không cho mọi người đánh lén hắn, không để hắn bị người ta ỷ thế bắt nạt.
Sắc mặt các cường giả tộc Đại Vu xung quanh đều rất khó coi, vì đã nói là một đánh một nên Vu Đạo Thiên chưa lên tiếng thì họ cũng không tiện ra tay, nhưng họ đều có thể thấy Vu Đạo Thiên không thể giết được người tên Diệp Quân này.
Dĩ nhiên Diệp Quân muốn giết Vu Đạo Thiên cũng rất khó.
Hai bên đều đang đợi.
Xem ai không chịu được trước, sau đó đánh hội đồng.
Diệp Quân đánh một hồi lại cảm thấy không ổn lắm, vì hắn thấy huyết mạch phong ma trong người hắn lại đang trở nên nóng nảy.
Mẹ kiếp!