Thấy mấy người Diệp Quân đi rồi, Địa Ngục Chủ trầm tư hồi lâu cũng không nói gì.
Diệp Quân đi vào thành, đang chuẩn bị ra khỏi thành, hắn bỗng quay đầu lại nhìn về phía cuối con đường, một nam một nữ đang ngồi xổm trước quầy hàng mặc cả với người khác.
Lúc này người đàn ông bỗng quay đầu nhìn Diệp Quân, thấy Diệp Quân, ông ta mỉm cười.
Người phụ nữ nhận thấy ánh mắt của nhìn đàn ông cũng quay đầu nhìn Diệp Quân, trong mắt là vẻ tò mò.
Diệp Quân khẽ cười, sau đó xoay người biến mất ở cổng thành.
Trước quầy hàng, người phụ nữ nhìn người đàn ông: “Tiểu Ung, đệ quen người đó à?”
Người đàn ông gật đầu: “Ừ, bạn của đệ”.
Người phụ nữ cười nói: “Nếu là bạn của đệ, đệ có thể giới thiệu hắn, ta biết bên cục tạp dịch vẫn còn đang tuyển đệ tử tạp dịch, ta quen với một người trong đó có thể giới thiệu cho hắn, mỗi tháng có hơn hai mươi viên nguyên tinh đấy”.
Người đàn ông gật đầu: “Được, đến lúc đó đệ nói với hắn”.
Người phụ nữ khẽ cười, sau đó nhìn ông chủ quầy hàng trước mặt: “Ông chủ, thanh quỷ kiếm này hai trăm viên nguyên tinh, có bán hay không?”
Ông chủ lắc đầu: “Đây là quỷ kiếm trung phẩm, ít nhất phải ba trăm viên, bớt một viên cũng không được”.
Thấy thái độ kiên quyết của người bán hàng, người phụ nữ chần chừ một lúc rồi nhìn chiếc nhẫn trên tay, cô ta không chút do dự tháo chiếc nhẫn đưa cho người bán hàng: “Ta chỉ có hai trăm tám mươi viên… Đây là tất cả tiền dành dụm của ta”.
Người bán hàng vẫn lắc đầu.
Người phụ nữ trừng mắt nhìn người bán, sau đó lấy một chiếc trâm ngọc trên đầu xuống đưa cho người bán: “Đây là ngọc khí hạ phẩm, có linh lực, giá trị ít nhất là năm mươi nguyên tinh”.
Người bán nhìn cây trâm ngọc đó, sau đó nhận lấy rồi đưa quỷ kiếm đó cho người phụ nữ.
Người phụ nữ nhận lấy quỷ kiếm, nhẹ nhàng sờ lên thanh kiếm, cười nó: “Đúng là thanh kiếm tốt”.
Nói rồi cô ta đưa cho người đàn ông bên cạnh, cười nói: “Tiểu Ung, tặng cho đệ này”.
Người đàn ông sửng sốt: “Tặng cho đệ?”
Người phụ nữ gật đầu: “Đúng thế, đệ có thể giữ lại phòng thân, có thanh kiếm này, ít nhất đệ có thể vượt cấp chiến đấu”.
Người đàn ông nhìn người phụ nữ: “Tại sao lại tặng đệ?”
Người phụ nữ bỗng đánh đầu người đàn ông, cười nói: “Đồ ngốc, vì đệ là đệ đệ của ta”.
Tay người đàn ông khẽ run, im lặng cúi thấp đầu…
Người phụ nữ nói: “Đi thôi, nên về làm việc rồi”.
Nói xong, cô ta xoay người rời đi.
Người đàn ông đi theo, đi được một lúc, người phụ nữ bỗng cười nói: “Tiểu Ung, tại sao ta lại có cảm giác hình như chúng ta quen nhau nhỉ?”
Người phụ nữ khẽ nói: “Có lẽ đời trước có quen”.
Người phụ nữ nói: “Vậy đời trước chắc chắn đệ đối xử rất tốt với ta, đúng không?”
Người đàn ông lắc đầu: “Không tốt”.
Người phụ nữ sửng sốt, sau đó cười nói: “Không sao, cả đời này có thể tốt với ta một chút”.
…
Vừa bước ra khỏi địa ngục A Tì, Diệp Quân quay sang hỏi Thiên Kình: “Đi đâu đây tiền bối?"
Hắn đang khấp khởi chờ mong vô cùng. Món bảo vật Cựu Đạo kia từng đứng đầu cả một vũ trụ, có nó trong tay thì sẽ như thế nào?
Sẽ phát tài chứ còn gì!
Diệp Quân cười khà khà.
Thiên Kình nhìn quanh một hồi, nói: “Diệp thiếu đợi một lát”.
Ông ta nhắm mắt lại, thời không xung quanh bắt đầu chấn động. Bị nhốt quá lâu rồi, ông ta cũng sinh ra lạ lẫm với vũ trụ này, cần phải thăm dò trước.