Trước mắt, Đế Tinh cực phẩm này rất hữu dụng với hắn.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bỗng cất lời: “Vì sao lúc trước bọn họ không mang những thứ này đi?”
Diệp Quân cười đáp: “Cái này cũng giống như dọn nhà thôi, chắc chắn chúng ta sẽ để sót một vài thứ, đương nhiên nhờ thế cũng hiểu nền văn minh Toại Minh rất giàu có”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu.
Sau khi cất nhẫn không gian đi, Diệp Quân lại bắt đầu vơ vét một lượt trong điện, tìm được khá nhiều báu vật, hắn đưa một cái hộp cho Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Tĩnh Chiêu cô nương, cái này cho cô”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn về phía hộp, trong hộp có một đoá hoa sen làm bằng đồng đen, hoa sen trông rất sống động, còn có ánh sáng rực rỡ loé lên, vô cùng xinh đẹp. Đương nhiên đây là một thánh vật cấp bậc Chuẩn Đế, hơn nữa còn do nền văn minh Toại Minh để lại, cao cấp hơn thánh vật cấp bậc Chuẩn Đế của vũ trụ Thập Hoang nhiều.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lắc đầu.
Diệp Quân lại đặt vào tay cô ta: “Thứ này không có nhiều tác dụng với ta, khá phù hợp với cô”.
Sau đó, hắn đi về phía vách tường ở cách đó không xa.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đứng yên tại chỗ nhìn hoa sen đồng đen trong tay, im lặng một lát rồi cất đi.
Cách đó không xa, Diệp Quân đi tới trước vách tường, trên đó là một vực tranh vẽ ba gốc cây, cây bên trái trông rất giống cây Thiên Hành, nhưng nhìn kỹ lại thì Diệp Quân phát hiện cây sinh mệnh Thiên Hành mà hắn nhìn thấy ở nền văn minh Thiên Hành hơi khác nơi này, cây sinh mệnh Thiên Hành không hoàn chỉnh cho lắm.
Còn cây bên phải thì trong suốt như ngọc, bên trên có rất nhiều quả màu đỏ, vô cùng diễm lệ.
Cây ở giữa là cây đồng đen, cây đồng đen đó đứng sừng sững trên đỉnh Thần Sơn, cây đồng đen ngạo nghễ đứng thẳng, thân cây chia thành mười hai tầng, mỗi tầng có ba nhánh cây chĩa về ba hướng, phần đuôi là nhuỵ hoa đợi nở, một nâng lên một rũ xuống, bên trên có một con chim vàng sống động, trên thân cây có cự long đồng đen lượn quanh đến tận rễ cây, vô cùng hùng vĩ.
Bên dưới ba gốc cây có vô số người quỳ lại.
Diệp Quân im lặng nhìn ba gốc cây.
Bây giờ hắn đã có thể chắc chắn trăm phần trăm cây sinh mệnh Thiên Hành là của nền văn minh Toại Minh!
E rằng đây lại là một đoạn nhân quả!
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, tựa như có rất nhiều chuyện đã được âm thầm sắp xếp vậy.
Trùng hợp?
Có lẽ là không phải!
Chẳng lẽ đây là vì số kiếp thiên mệnh của hắn biến mất?
Từ sau khi số kiếp thiên mệnh của cô cô biến mất, hắn cũng cảm thấy mọi thứ đều là âm mưu…
Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn cười nói với Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bên cạnh: “Chúng ta đi thôi”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu.
Sau khi rời khỏi đại điện đồng đen, lại đi tới trước ghế Thánh Vương một lần nữa, Diệp Quân quan sát ghế Thánh Vương, cười nói: “Chúng ta đã lấy được rất nhiều lợi ích, tất cả đều phải cảm ơn ngươi, mấy thứ tầm thường ngươi cũng không coi trọng, vậy coi như ta nợ ngươi ơn tình đi”.
Ghế Thánh Vương run rẩy nói: “Ta không nhận ơn tình của người… Được không?”
Diệp Quân nghiêm mặt đáp: “Không được, ta không phải kiểu người nhận ơn không báo đáp, cứ thế đi, ta mang ơn ngươi, sau này chắc chắn sẽ trả cho ngươi”.
Ghế Thánh Vương im lặng.
Ơn tình!
Đại ca, sớm muộn gì ngươi cũng phải đánh nhau với nền văn minh Toại Minh, ngươi mang ơn ta… Là cái kiểu gì?
Nhưng nó lại không dám từ chối.
Thanh kiếm của tên này quá đáng sợ, nó thậm chí còn không có cơ hội chạy trốn.
Diệp Quân vỗ lên ghế Thánh Vương, cười nói: “Ta muốn nghe ngóng một người”.
Ghế Thánh Vương hỏi: “Ai?”
Diệp Quân đáp: “Bi Tâm Từ!”
“Mẹ ơi!”