Đạo Cổ Thụ kia cũng chậm rãi ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Đến rồi”.
Ở bên ngoài.
Trong tinh không có vô số cường giả kéo đến, người yếu nhất cũng có cảnh giới Nhân Đạo, những khí thế càn quét khắp vũ trụ tinh không như thuỷ triều.
Lúc này, cảnh giới Nhân Đạo đông như kiến.
Nền văn minh Sâm Lâm!
Oai phong trở về!
Ước chiến nền văn minh!
Người dẫn đầu chính là Minh Quân kia.
Hai bên trái phải của ông ta có bảy cường giả chín phần thần tính, mà sau ông ta còn có hơn mười nghìn cường giả cảnh giới Thần Đạo.
Nền văn minh Sâm Lâm!
Ở bên dưới, Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, nét mặt vô cùng bình tĩnh.
Tiểu Bạch trên vai cô bé cũng thế, thi thoảng liếm kẹo hồ lô.
Còn sắc mặt Thần Kỳ thì cực kỳ nặng nề.
Đội hình của nền văn minh Sâm Lâm đã hoàn toàn áp đảo vũ trụ Quan Huyên rồi, vì trước mắt ở vũ trụ Quan Huyên vẫn có rất ít cường giả cảnh giới Thần Đạo, càng không nói tới cường giả cảnh giới Thần Đạo chín phần thần tính.
Đánh kiểu gì đây?
Thần Kỳ quay đầu nhìn Nhị Nha và Tiểu Bạch bên cạnh, khi thấy hai người không hề có vẻ sợ hãi thì cô ấy lắc đầu cười khẽ.
Hai người này đúng là không sợ trời không sợ đất!
Minh Quân ở chân trời nhìn chằm chằm Nhị Nha bên dưới: “Diệp Quân đâu?’
Nhị Nha bình tĩnh nói: “Đang tu luyện, các ngươi đợi một lát”.
Minh Quân híp mắt, cảm giác lạnh lẽo thoáng chốc bao phủ khắp xung quanh: “Hôm nay là ngày hẹn giao chiến mà ngươi lại bảo chúng ta đợi?”
Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Ông già, ta chỉ vì tốt cho ông thôi, đợi một lát cũng có nghĩa là sống lâu hơn một chút, nếu không lát nữa thánh đồ sát kia mà đến thì, chậc chậc…”
“Ngông cuồng!”
Lúc này, một ông lão khoác áo choàng bên cạnh Minh Quân chậm rãi bước lên, âm thanh vang như sấm, một lực lượng đáng sợ thoáng chốc kéo đến chèn ép Nhị Nha.
Chín phần thần tính!
Nhị Nha nâng tay đánh ra một quyền!
Ầm!
Sức mạnh ông lão đánh ra thoáng chốc biến mất.