Diệp Quân ngồi xuống, ông lão nói tiếp: “Mấy ngày nay tiếp xúc với ngươi, ta thấy ngươi không phải là người xấu, ta rất yên tâm giao Tiểu Thiện cho ngươi…”
Diệp Quân còn muốn nói gì đó, ông lão bỗng nói: “Cầm lấy chiếc nhẫn, dẫn nó đi, đi ngay đi”.
Diệp Quân híp mắt.
Lúc này hắn không hề do dự, cầm lấy chiếc nhẫn trên bàn rồi xoay người đi, vừa ra khỏi phòng hắn đã nhìn thấy Tiểu Thiện.
Diệp Quân đi đến trước mặt Tiểu Thiện: “Đi theo ta”.
Tiểu Thiện lại lắc đầu.
Diệp Quân siết chặt tay phải.
Tiểu Thiện khẽ nói: “Diệp Quân, nếu ngươi đánh ta ngất xỉu, ta sẽ hận ngươi”.
Diệp Quân thấp giọng thở dài.
Tiểu Thiện mỉm cười nói: “Ngươi đi một mình đi”.
Diệp Quân lắc đầu.
Tiểu Thiện đang định nói gì đó thì lúc này một tiếng bước chân bỗng vang lên.
Diệp Quân quay đầu lại, chỉ thấy một người mặc áo đen đi đến từ cách đó không xa, người tới đều mặc đồ đen, không thấy rõ mặt.
Diệp Quân lập tức trở nên cảnh giác.
Người đồ đen chậm rãi bước đến: “Khuất Túc, đã lâu không gặp”.
Lúc này ông lão bước ra.
Ông lão nhìn thấy người đồ đen: “Giải Cổ, đã lâu không gặp”.
Người đồ đen nói: “Tộc Thái Cổ từng đối xử tệ với ông à?”
Ông lão lắc đầu: “Không”.
Người đồ đen lại nói: “Đại nhân đối xử với ông thế nào?”
Ông lão nói: “Ơn nặng như núi”.
Người đồ đen gật đầu: “Nếu đã thế, vậy tại sao ông còn muốn phản bội tộc?”
Ông lão lắc đầu: “Ta không phản bội tộc, ta chỉ hơi chán thôi”.
Người đồ đen dừng bước, khẽ lắc đầu: “Khuất Túc, ông có từng nghĩ đến người dân của chúng ta không?”
Ông lão im lặng một lúc rồi nói: “Thả cho hai người họ đi, còn ta sẽ để mặc ông xử lý”.
Người đồ đen nhìn Diệp Quân và Phạn Thiện ở một bên, khẽ cười: “Đúng là thú vị thật, bây giờ ông còn muốn cầu xin cho loài người nữa à…”
Ông lão nhìn người đồ đen: “Giải Cổ, nể tình quen biết, để họ đi đi, không liên quan gì đến chúng cả”.
Người đồ đen bình tĩnh nói: “Ông nghĩ sao?”
Ông lão bỗng quay đầu nhìn Diệp Quân: “Dẫn nó đi đi”.
Nói rồi ông ta biến thành một tàn ảnh rồi biến mất khỏi đó.
Tia sáng xuất hiện, đao quang lao đến.
Người đồ đen đó cũng biến mất theo…
Lúc này Diệp Quân cõng Phạn Thiện chạy đi.
Phạn Thiện đang định nói gì đó, Diệp Quân bỗng nói: “Này, cô muốn ông nội mình sống thì nghe theo ta, ôm chặt ta, đừng động đậy…”
Nghe Diệp Quân nói thế, Phạn Thiện vội gật đầu: “Được được, Diệp Quân, ta, ta nghe theo ngươi…”
Ầm!
Ngay lúc này một tiếng nổ vang lên.
Ông lão bị chấn động lùi về sau, máu chảy ra từ khóe miệng.
Ông ta vừa định ra tay, chỉ nghe thấy Diệp Quân ở đằng xa bỗng nói: “Ông cụ, đừng đánh với ông ta nữa, đi theo ta, mau lên…”
Nghe Diệp Quân nói thế, ông lão do dự một lúc, sau đó lắc mình chạy về phía Diệp Quân.
Người đồ đen nhíu mày, ngay sau đó ông ta biến mất khỏi đó.