Từ Chân mỉm cười nói: “Vậy à?”
Diệp Quân gật đầu: “Tính cách cũng tốt, không giống với Chân Thần mà ta nghĩ”.
Từ Chân nhìn Diệp Quân mỉm cười nói: “Xem ra vốn dĩ trong lòng cậu ta là một người rất xấu xa”.
Diệp Quân khẽ cười: “Cũng không phải thế, ta chỉ cho rằng chắc hẳn tỷ là một người kiêu ngạo, không nhiễm khói bụi nhân gian”.
Từ Chân mỉm cười: “Làm thần không thú vị lắm đâu, làm người mới tốt”.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Khoảng thời gian đến ngôi sao màu xanh này, hắn cảm thấy nhân gian tốt đẹp biết bao.
Từ Chân bỗng nói: “Nào, uống tiếp…”
Diệp Quân bỗng lắc đầu: “Chân tỷ, tỷ muốn hỏi chuyện của ta và Từ Thụ đúng không?”
Từ Chân chớp mắt: “Ừ”.
Diệp Quân tiện thể nằm xuống đất, hai tay ôm đầu: “Tỷ hỏi đi”.
Từ Chân lại lắc đầu: “Không được, phải uống, không uống thì cậu không buông thả bản thân”.
Diệp Quân nói: “Ta đã say rồi”.
Từ Chân nghiêm túc nói: “Không được, vẫn chưa đủ, uống thêm chút nữa, vì ta muốn hỏi rất rất cặn kẽ…”
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Tỷ muốn hỏi cặn kẽ cỡ nào?
…
Dưới sự ép uống mãnh liệt của Từ Chân, Diệp Quân lại bị trút một bình rượu trắng.
Hắn không có tu vi, đương nhiên không thể nào chịu đựng được, bây giờ cả người đã lâng lâng, mặt cũng đỏ bừng.
Từ Chân lại trút thêm mấy bình rượu, khi nhìn thấy Diệp Quân đã sắp say đến mức ngã gục mới dừng tay.
Diệp Quân nằm dưới đất cảm thấy cơ thể nóng rực, nhưng hắn vẫn còn tỉnh táo nên không cởi quần áo của mình.
Lúc này, Từ Chân lấy giấy bút ra, cô ta thuận thế nằm lên người Diệp Quân, cười hì hì nói: “Ta sắp hỏi đây”.
Diệp Quân mơ màng đáp: “Hỏi đi!”
Từ Chân hỏi: “Lần đầu tiên của các cậu có thể kiên trì được bao lâu?”
Nét mặt Diệp Quân cứng đờ…
Cứ thế vừa hỏi vừa ghi.
Đương nhiên tiến triển không được thuận lợi lắm, vì phạm vi vấn đề mà Từ Chân hỏi rất rộng.
Hắn cũng không có suy nghĩ lệch lạc gì, chủ yếu là phạm vi thật sự quá rộng, hắn cũng không biết được.