Diệp Quân im lặng hồi lâu: “Ý ta la... tạm thời không đúng”.
Vì đói quá nên hắn cũng lấy bánh ra ăn.
Vừa cắn một cái thì hai mắt sáng ngời: “Ngon quá!"
Tiểu Tháp: “...”
Diệp Quân ngấu nghiến ăn.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy đói cồn cào như vậy. Con bé chỉ im lặng liếc một cái rồi ăn phần mình tiếp.
Cả hai nhanh chóng ăn hết bánh.
Diệp Quân dựa lưng vào tường, hỏi con bé: “Muội tên gì?"
Con bé không đáp.
Hắn đành mở lời: “Ta là... Diệp Dương”.
Con bé vẫn im lặng.
Diệp Quân định nói tiếp thì nó mở miệng: “Gia cảnh sa sút à?"
Diệp Quân tò mò: “Sao muội biết?"
Con bé thờ ơ: “Thấy cách ăn mặc nói năng của ngươi, không giống người thường”.
Diệp Quân tỏ ra hứng thú, chưa kịp hỏi thì con bé lại nói: “Ngươi ngu lắm, không chịu thay đổi thì chờ chết đói đi”.
Mặt hắn sa sầm.
Con bé không nói gì nữa mà cẩn thận rút một quyển sách ra, chăm chú đọc.
Diệp Quân nhìn, thấy sách có tên Cổ Học.
Hắn biết đây là sách gối đầu của rất nhiều người ở thư viện Quan Huyên, cũng là quyển được đọc nhiều nhất.
Bèn ngạc nhiên hỏi: “Em thích đọc nó?"
Con bé liếc sang: “Ừ”.
Diệp Quân: “Ta biết trong sách có viết không được trộm cắp, không được cướp bóc...”
Con bé: “Đọc sách là vì tương lai, cướp bóc là để sinh tồn, có gì sai sao?"
Diệp Quân nghĩ một hồi: “Có sai”.
Con bé nhìn xoáy vào hắn: “Vậy trả bánh đây”.
Tiểu Tháp: “...”
Diệp Quân rơi vào im lặng, nói: “Đúng là đúng, sai là sai... Nhưng có lúc đạo lý cũng phải xem thời điểm...”
Con bé ngắt lời hắn: “Nếu ngươi thà chết đói cũng không ăn bánh thì ta công nhận ngươi đúng, nhưng ngươi đã ăn rồi thì có tư cách gì nói đúng sai?"
Diệp Quân ngẩn ra rồi cười lên: “Thọ giáo”.
Con bé quay lại đọc sách.
Diệp Quân dựa vào tường, nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài, thì thầm trong lòng: “Tháp gia à, ta phải đi làm kiếm tiền thôi, bằng không chưa đến Kiếm Tông đã chết đói rồi. Ngươi nói xem có việc gì đơn giản dễ làm không?"
Tiểu Tháp: “Bán thân đi”.
Diệp Quân: “...”
Tiểu Tháp: “Cha ngươi từng làm rồi đó”.
Bỗng nó như cảm nhận được gì mà ré lên: “Đờ mờ!"
Vừa nói xong, nó đã xuất hiện ở một vùng tinh không xa lạ.
Nơi có một người đàn ông và một người phụ nữ đều mặc áo trắng đang nhìn nó.
Tiểu Tháp: “...”
Trong tinh không, Tiểu Tháp run lên bần bật.
Người đàn ông áo trắng cười: “Tháp gia, thương lượng một chuyện nhé?”
Tiểu Tháp run rẩy đáp: “Tiểu chủ… không cần thương lượng, người cứ ra lệnh là được…”
Người đàn ông áo trắng bật cười: “Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là sau này nói nhiều lời hay ý đẹp về ta trước mặt con trai ta hơn, chẳng hạn như những chiến tích anh dũng bất bại của ta khi xưa, kể nhiều cho nó nghe vào… ngươi hiểu ý của ta chứ?”
Tiểu Tháp vội nói: “Hiểu rồi hiểu rồi, sau này nhất định phải kể nhiều hơn về những chuyện tiểu chủ đã lừa đảo… à không phải, là những chuyện vô địch bất khả chiến bại”.
Người đàn ông áo trắng mỉm cười: “Vất vả cho ngươi rồi”.
Tiểu Tháp vội đáp: “Không không, ta nhất định sẽ trợ giúp tiểu tiểu chủ, để cậu ấy vượt qua kiếp nạn này”.