Lúc này chữ “Phạt” bỗng biến thành huyết quang rơi xuống, đập mạnh vào trên kiếm Thanh Huyên.
Ầm!
Huyết quang và kiếm quang lập tức nổ tung, lan ra từng tầng, từng lớp.
Vèo!
Lúc này một tiếng kiếm kêu bỗng vang lên trên bầu trời, kiếm Thanh Huyên và chữ “Phạt” màu đỏ đó lại va mạnh vào nhau.
Ầm!
Từng tia huyết quang và kiếm quang liên tục đỏ xuống.
Cũng may thành Nam Minh Thần Đô bên dưới được các trận pháp bảo vệ, nếu không chỉ cần một đợt sóng xung kích cũng đủ để hủy diệt Nam Minh Thần Đô cả vạn lần.
Diệp Quân nhìn chằm chằm bầu trời, hắn không ngờ pháp chỉ Thần Minh đó lại có thể chống lại kiếm Thanh Huyên, hiện giờ kiếm Thanh Huyên chiếm ưu thế, lần này không có sức tàn phá như trước.
Thần Minh!
Diệp Quân im lặng không nói, không biết đang nghĩ gì.
Sắc mặt Hề Trọng bên cạnh hắn vẫn rất nghiêm trọng, ông ta biết rõ tình cảnh của mình và cả điện Nam Minh Thần hiện giờ.
Sẽ bị Thần Châu xóa tên dưới danh nghĩa Thần Minh…
Không những vậy, hiện tại toàn bộ khu vực thành Nam Minh Thần Đô đã bị biến thành nhà tù, tức là bây giờ họ đều là kẻ Tiết Độc.
Cả vũ trụ Thần Minh, thế lực ở các nơi khác sẽ càng tin phục Thần Châu, dù sao Thần Châu cũng đại diện cho nền văn minh Thần Minh.
Hơn nữa với tình hình hiện giờ, hai vị của Thần Châu đó đã quyết tâm tiêu diệt Diệp Quân.
Có thể nói nếu Thần Minh không xuất hiện, họ chắc chắn sẽ không thể trở mình.
Vấn đề là Thần Minh sẽ xuất hiện sao?
Hề Trọng quay sang nhìn Diệp Quân bên cạnh, ông ta hơi sợ… vì vừa nhìn ông ta đã thấy Thượng sứ này hơi không thành thật.
Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng xòe tay ra, từ trên trời, kiếm Thanh Huyên hóa thành tia kiếm quang rơi vào trong lòng bàn tay hắn.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng ở đằng xa, người phụ nữ váy trắng biết ý đồ của Diệp Quân, bình tĩnh nói: “Muốn giết ta à?”
Hề Trọng kéo Diệp Quân lại, ông ta lắc đầu: “Cô ta là cảnh giới Thần Minh, xung quanh cũng có rất nhiều cường giả đang đến…”
Diệp Quân im lặng, nhìn xung quanh, lúc này thần lực của các cường giả Thần Cảnh trong thành xung quanh ngày càng yếu đi, chẳng bao lâu nữa họ sẽ trở thành những kẻ vô dụng.
Cho dù là Hề Trọng, đến lúc đó thực lực cũng sẽ yếu đi rất nhiều.
Sở dĩ người phụ nữ váy trắng này không ra tay là đang đợi, đợi pháp chỉ Thần Minh lấy hết thần lực của đám người Hề Trọng.
Không thể kéo dài thêm.
Các cường giả trong tối đa phần đều đang quan sát…
Người phụ nữ váy trắng bỗng ngẩng đầu nhìn chỗ tối trên bầu trời, không cảm xúc nói: “Điện Nam Minh Thần đều là Tiết Độc, tất cả người dân của Thần Minh đều có trách nhiệm trừng phạt chúng, nếu các ngươi không ra tay thì sẽ coi là đồng phạm…”
Nghe thế vài cường giả nấp trong tối biến sắc.
Họ vốn dĩ còn muốn quan sát, bây giờ không được nữa rồi.
Không đứng về phe ai thì phải chết.
“Kẻ Tiết Độc phải chết!”
Lúc này một giọng nói bỗng vang lên trong tối, sau đó vài cường giả bước ra, đều tỏ ý ủng hộ quyết định của điện chủ điện Nhiếp Chính ở Thần Châu.
Hơn nữa ngày càng nhiều người ủng hộ.
Hề Trọng bên cạnh Diệp Quân nhìn đám người bước ra đó, tức giận nói: “Thượng sứ, con dân đều đã ra, họ đều ủng hộ…”
Nói rồi ông ta nhìn Diệp Quân: “Có phải chúng ta có thể mời Thần Minh rồi không?”
Diệp Quân quay sang nhìn Hề Trọng mặt đầy mong đợi, không nhẫn tâm gạt ông ta, thế là thành thật nói: “Ta không mời được”.
Nghe thế, Hề Trọng sầm mặt, suýt nữa choáng váng ngã xuống.
Toang rồi!
Leo lên thuyền giặc rồi.
Toang thật rồi!
Sau khi tuyệt vọng, ánh mắt ông ta bỗng trở nên tàn nhẫn, bây giờ cải tà quy chính… hẳn là không muộn.
Nghĩ đến đây, ông ta nhìn Diệp Quân, ông ta là cảnh giới Thần Minh, nhưng Diệp Quân thì không, nếu bây giờ ra tay, hơn nữa Diệp Quân không đề phòng ông ta, ít nhất ông ta có thể chắc chắn chín mươi phần trăm có thể bắt Diệp Quân.
Nói làm là làm!
Hề Trọng đang định ra tay, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Quân, ông ta chợt giật mình: Sở dĩ Thượng sứ nói như vậy có khi nào có là vì đang cố ý Chấp pháp câu cá, thử mình không?
Bây giờ mình ra tay, vậy chẳng phải cũng giống như người dân bên ngoài kia sao?
Hề Trọng cứng đờ đứng đó, nhanh chóng phân tích tình hình.