Hoàng cung.
Thiên Thần tới cung điện của Tần nương nương, Tần nương nương ngồi trên một bên của băng ghế, đoan trang hoa lệ, nhưng sắc mặt nghiêm túc.
Thiên Thần bước nhanh tới trước mặt Tần nương nương, trầm giọng nói: “Mẹ, vì sao mẹ lại làm vậy?”
Tần nương nương nhìn Thiên Thần chằm chằm, “Con có biết hắn là ai không? Hắn là người mà Sáng Thế Đạo Điện truy nã, còn là truy nã trên toàn vũ trụ với cấp bậc cao nhất nữa!”
Mặt Thiên Thần vô cảm, “Vậy thì thế nào?”
Tần nương nương cau mày, hơi tức giận nói: “Lúc trước con vì hắn và cô gái kia mà phá hỏng tổ pháp, đã khiến trong triều tranh luận không ngừng rồi, bây giờ hắn còn là người mà Sáng Thế Đạo Điện truy nã, nếu con không nhanh cắt đứt quan hệ với hắn, ắt sẽ bị hắn liên lụy, muôn đời không quay lại được!”
Thiên Thần trầm giọng nói: “Mẹ, mẹ đã từng nghĩ rằng, con trai mẹ là hoàng tử của vương triều Thiên Mộ, tất cả tài nguyên con có, không phải thứ người thường sở hữu được, cộng thêm con trai sinh ra còn có long khí của trời, có thể nói, trong cả thế hệ người trẻ của vương triều Thiên Mộ này, có thể thắng được con trai, gần như chẳng có mấy. Nhưng, lúc con trai bị mấy cường giả yêu tộc Thái Cổ bao vây tấn công, suýt rơi xuống, thế mà Diệp huynh chỉ dùng một nhát kiếm, đã nhẹ nhàng giết chết mấy cường giả đỉnh cấp của yêu tộc Thái Cổ…”
Nói rồi, gã hít một hơi thật sâu, sau đó thành khẩn thấm thía nói: “Mẹ, Diệp huynh này không phải người thường đâu! Nếu chúng ta đối xử với hắn như vậy, nói không chừng sẽ có tai họa xảy ra đấy!”
“Cái gì mà tai họa xảy ra!”
Tần nương nương giận tím mặt, “Chẳng lẽ hắn còn có thể là thiếu chủ của nền văn minh vũ trụ cấp mười được à? Ta thấy con đúng là càng ngày càng không hiểu chuyện rồi.”
Thiên Thần trầm giọng nói: “Mẹ, nhỡ hắn thật sự đến từ nền văn minh vũ trụ cấp mười thì sao?”
“Khốn nạn!”
Chân mày lá liễu của Tần nương nương nhướng lên, dù là phụ nữ, nhưng khi phát giận, trên người vẫn có khí thế áp đảo, bà ta nhìn chằm chằm vào Thiên Thần, “Con cứ không quyết đoán như vậy, mà còn muốn tranh đoạt ngai vàng nữa à?”
Thiên Thần không chịu thua kém, “Mẹ, một nhát kiếm của Diệp huynh đã giết chết mấy người cảnh giới Thần Tổ rồi, tuổi trẻ như vậy mà đã có thực lực khủng bố đến thế, chắc chắn hắn không phải người thường, bây giờ nếu chúng ta đi làm hại hắn, đó mới là tự tìm đường chết thật đấy.”
Tần nương nương nói: “Nếu hắn không phải là người thường, vậy ta hỏi con, vì sao hắn lại suy bại tới mức này?”
Thiên Thần hơi do dự, sau đó nói: “Có thể là đang nuôi thả hắn chăng.”
“Con!”
Tần nương nương tức giận nhìn Thiên Thần, hô hấp dồn dập, bực không chịu được.
Thiên Thần nghiêm túc nói: “Mẹ, con biết mẹ lo lắng cho con, sợ đại ca sẽ dùng chuyện của con và Diệp huynh để gây ồn ào, đối phó với con, cho nên, mẹ muốn giải quyết Diệp huynh trước, không cho đại ca cơ hội. Nhưng mẹ nghĩ lại cho kĩ đi, nhỡ lai lịch của Diệp huynh thật sự không phải bình thường, vậy lúc đó chúng ta đều không còn gì.”
Tần nương nương hít một hơi thật sâu, sau đó trầm giọng nói: “Con nên biết, gần đây yêu tộc Thái Cổ đã rục rịch ngóc đầu dậy rồi, trong thời kì nhạy cảm này, bệ hạ tuyệt đối sẽ không làm mất lòng Sáng Thế Đạo Điện đâu…”
Nói rồi, bà ta nhìn Thiên Thần, “Có thể không giết hắn, nhưng con phải lập tức cắt đứt quan hệ với hắn, vạch rõ ranh giới, cho thấy lập trường của bản thân, lúc này chúng ta không thể làm mất lòng Sáng Thế Đạo Điện được, nếu không, một khi Sáng Thế Đạo Điện bắt tay với đại ca của con, lúc đó con sẽ không còn bất kì cơ hội chiến thắng nào nữa!”
Thiên Thần im lặng không nói.
Tần nương nương nhìn Thiên Thần chằm chằm, “Con đừng làm ta thất vọng!”
Thiên Thần lắc đầu, “Mẹ bây giờ con không thể đồng ý với mẹ được, hiện tại nếu để Diệp huynh đi, vậy chẳng khác nào ép hắn chết… Chuyện này, con không làm được.”
Gã biết trong người Diệp Quân có phong ấn, với thực lực bây giờ của Diệp Quân, hoàn toàn không ra khỏi Thiên Đô được.
Tần nương nương nhìn Thiên Thần chằm chằm, không nói gì, bầu không khí trong hiện trường lập tức trở nên ngột ngạt.
Thiên Thần khẽ thở dài, “Mẹ, hắn từng cứu mạng con trai của mẹ, bây giờ hắn có khó khăn, chúng ta thấy chết không cứu, vậy thật sự là quá vong ân bội nghĩa. Thế này nhé, chúng ta nghĩ cách đưa hắn rời khỏi đây, đợi hắn an toàn rồi, chúng ta…”
“Ngu xuẩn!”