Trước đại điện, Diệp Quân nhìn đám người, bình tĩnh nói: “Bây giờ các ngươi được tự do rồi, có thể rời đi bất cứ lúc nào, ta sẽ không ngăn cản các ngươi.”
Đạo Trí dẫn đầu đầu đột nhiên run giọng nói: “Quân Đế, chúng ta bị mỡ lợn che mờ mắt, đầu óc mê muội, mới làm ra chuyện bất nhân bất nghĩa như vậy, Quân Đế rộng lượng đừng so với kẻ hèn kém, tha thứ chúng ta đi, chúng ta thật sự vừa xấu hổ vừa ngại ngùng, vốn không còn mặt mũi nào nhìn Quân Đế nữa, nhưng bây giờ thiên hạ đã thống nhất, toàn thế giới đều là người của Quân Đế, chúng ta có đi đến chân góc biển, cũng là thần dân của Quân Đế, chúng ta tự biết mình nghiệp chướng nặng nề, không dám cầu xin Quân Đế thứ tha, nhưng xin Quân Đế cho chúng ta cơ hội sửa đổi, để chúng ta có thể tiếp tục cống hiến chút sức mọn vì Quân Đế.”
Nói rồi, ông ta cúi lạy thật sâu.
Những người khác cũng cúi lạy thật sâu.
Nhưng Diệp Quân không hề lay chuyển,: “Ta giết một nhân vật lớn của nền văn minh Toại Minh, không bao lâu nữa, nền văn minh Toại Minh sẽ tới báo thù, bây giờ các người đi theo ta, đến lúc đó nhất định sẽ bị ta liên lụy, hơn nữa, tới khi ấy, ta cũng sợ các vị sẽ đâm ta thêm một đao, bây giờ các người rời đi, mọi người cũng coi như là chia tay trong hòa bình, còn có tí tình cảm!”
“Quân Đế!”
Đạo Trí đột nhiên giơ tay phải lên, biểu cảm kích động nói: “Mọi người trong Đạo Tông ta bằng lòng lấy thần hồn để thề, nếu sau này còn phản bội Quân Đế, nhất định chúng ta sẽ không được chết tử tế!”
Thấy vậy, các cường giả Đạo Tông sau người ông ta dồn dập phát lời thề.
Còn sau khi thấy người Đạo Tông như vậy, các gia tộc khác cũng vội ào ào lấy thần hồn để thề, biểu thị sau này tuyệt đối sẽ không phản bội nữa.
Diệp Quân khẽ thở dài: “Việc gì các người phải khổ vậy? Mặc dù Diệp Quân ta là Đại Đế, nhưng các người cũng thấy rồi, thật ra ta cũng khá nghèo, nếu đi theo ta, không biết tương lai đâu, các người có muốn đợi nữa không? Chắc chắn người của Cựu Thổ sắp tới rồi, các ngươi cứ từ từ quyết định đi.”
“Quân Đế.”
Đạo Trí dẫn đầu run giọng nói: “Xin đừng nói những lời đau lòng như vậy, chúng ta thật sự biết sai rồi, nền văn minh Toại Minh là nơi cho chúng ta hàng chục ngàn tia đế nguyên, chúng ta sẽ không rung động nữa, Quân Đế cho chúng ta cơ hội sửa đổi đi!”
Nói rồi, ông ta lại cúi lạy lần nữa.
Những người khác cũng dồn dập cúi lạy.
Diệp Quân im lặng rất lâu, nói: “Tục ngữ có câu, ở cùng người thường, cùng phú dễ quý, chia sẻ khó khăn, ở cùng đế vương, chung hoạn nạn, cùng phú dễ quý, bây giờ Diệp Quân ta ở đây cam kết với các vị, phàm là người cùng chung hoạn nạn với Diệp Quân ta, tương lai Diệp Quân ta sẽ cùng hưởng phú quý với người đó, tuyệt không nuốt lời.”
Nghe xong, mọi người ở đó đều thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Quân nói: “Các vị đứng lên đi.”
Lúc này mọi người mới từ từ đứng dậy.
Diệp Quân nói: “Bây giờ thư viện vừa được thành lập, vẫn chưa ổn định, tiếp theo còn cần các vị và ta đồng tâm hợp lực để quản lí Thập Hoang, về phần chuyện lúc trước, từ giờ bỏ qua đi.”
Đạo Trí vội nói: “Tất nhiên chúng ta sẽ làm hết sức mình rồi.”
Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn mở lòng bà tay ra, trước mặt các tộc trưởng gia tộc Đại Đế và tông chủ Tiên Tông lớn lập tức xuất hiện mười tia đế nguyên: “Thành đế, không phải có đế nguyên là được, mà chỉ có đạt được cảnh giới Chuẩn Đế, mới có khả năng thành đế, Diệp Quân ta không sợ các vị thành đế, không chỉ không sợ, ta còn giúp các vị thành đế, tiếp đó, ta sẽ tự mình chọn mấy người, sau đó đi vào trong Tiểu Tháp của ta để tu luyện, gắng hết sức khiến các vị thành đế sớm một chút.”
Nghe xong, mọi người ở hiện trường lập tức vội vàng quỳ xuống, cùng nhau bái tạ, tới bước này, bọn họ mới thật sự vui lòng phục tùng Diệp Quân.
Diệp Quân từ từ ngẩng đầu, ánh mắt hắn xuyên qua bầu trời, nhìn về phía chỗ sâu trong vũ trụ tinh hà.
Tiếp theo, thứ hắn phải đối diện chính là Cựu Thổ!
Thấy Diệp Quân đã trị những người này trở nên dễ bảo, Tiểu Tháp đột nhiên khẽ than thở: “Nhóc con, bây giờ ngươi khiến ta cảm thấy hơi bỡ ngỡ đấy.”
Diệp Quân thu mắt lại, nhẹ giọng nói: “Tháp gia, ta cũng biết, có mấy thủ đoạn không được đàng hoàng lắm, nhưng Tháp gia nên biết, thế giới phức tạp này của chúng ta, ta thân là chủ của thế giới, không thể chỉ đi theo con đường đàng hoàng được, thế giới này, nhân tính phức tạp, chỉ dựa vào điều tốt điều đẹp thì không quản lí được, còn phải dựa vào sự ác, dựa vào thủ đoạn.”
Tiểu Tháp nói: “Ta hiểu, giống như nói chuyện yêu đương ấy, đàn ông thành thật hiền lành thì chắc chắn không được phụ nữ yêu thích như loại đàn ông lòe loẹt, từ xưa tới nay đã là cái bẫy được lòng người rồi.”
Diệp Quân cười nói: “Cho dù là đàn ông thành thật, hay đàn ông nhanh nhẹn, chỉ cần chủ tâm không xấu, không làm chuyện lừa người, vậy đều là tốt cả.”
Tiểu Tháp nói: “Như ngươi ấy, mặc dù dùng mưu kế, dùng thủ đoạn, nhưng cuối cùng kết quả vẫn là tốt.”
Diệp Quân bỗng nói: “Tháp gia, sau này có nhiều lúc, ta nhất định sẽ xấu hơn bây giờ, nhưng ta có thể bảo đảm với ngươi, tuyệt đối bắt nạt người tốt, sau này ngươi đừng nói những lời tổn thương người ta như vậy với ta nữa, ngươi nhìn thấy ta trưởng thành mà, ta coi người như người thân vậy.”
Lúc này thật ra Tiểu Tháp cũng hơi hối hận, vì lúc mới bắt đầu, nó cho rằng Diệp Quân vì Chấp pháp câu cá, nên mới muốn gài bẫy những cường giả đó.
Tiểu Hồn đột nhiên nói: “Chủ nhân, thật ra Tháp gia cũng lo ngươi trở thành loại vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, có điều, Tháp gia cũng nên hiểu, bây giờ chủ nhân đi tới bước này, là chuyện cực kì khó khăn rồi, nếu hắn còn đơn thuần như trước, vậy sẽ bị những người đó gặm sạch tới mức chả còn xương đâu.”
Diệp Quân khẽ cười nói: “Ta biết Tháp gia không có ý xấu với ta, Tháp gia theo nhà họ Dương chúng ta ba đời rồi, có thể nói là người có công lao lớn nhất của nhà họ Dương chúng ta, chỉ là ta cũng là người, bị người thân nhất hoài nghi, không thấu hiểu, cảm giác đó, thật sự giống như kim đâm vào tim vậy.”
Tiểu Tháp cực kì cảm động lẫn hổ thẹn: “Nhóc con, lần này là lỗi của Tháp gia, ngươi yên tâm, sau này cho dù ngươi có giết cha ngươi, Tháp gia cũng sẽ tin ngươi là người tốt.”
Tiểu Hồn: “…”
Diệp Quân cười: “Đều là người của mình, không nói những cái này nữa, Tháp gia, chúng ta đi tới di tích Toại Minh đi.”
Nói rồi, hắn giẫm một bước, tới di tích Toại Minh.