Là dị đoan!
Tộc Thiết Thần!
Bây giờ ngẫm lại mới thấy, dị đoạn và Thiết Tượng cũng có gì đó không đúng.
Mà hắn và hai thế lực này vốn không thù không oán, cho dù ở thế giới không có trật tự này thì cũng không đến mức vừa gặp đã đánh chứ?
Nói cách khác, kể từ khi hắn đi vào khu vực Thần Hư thì người này đã bắt đầu lên kế hoạch, hơn nữa đây chỉ có thể là bắt đầu.
Diệp Quân nghĩ mà sắc mặt sa sầm.
Tiểu Tháp hỏi: “Nếu thật sự là vậy thì ngươi định làm thế nào?"
Diệp Quân im lặng một hồi, nói: “Tuy là bẫy nhưng cũng là cơ hội”.
Tiểu Tháp: “Ngươi muốn hợp tác với cô ta?"
Diệp Quân gật đầu: “Cô ta nói đúng, ta không thể cứ gặp khó khăn là lại nhờ cha với cô cô giải quyết được, phải đi tới đâu nhìn tới đó thôi”.
Hắn nhìn ra bên ngoài, thấy bầu trời một màu đỏ thẫm, ánh mắt lạnh đi: “Tóm lại vẫn là do ta quá yếu, nếu đủ mạnh thì không cần chơi âm mưu quỷ kế thế này”.
Tiểu Tháp: “Nói thật nhé, bây giờ ngươi đã rất khá rồi. Cha ngươi cũng nói đừng tự gây áp lực quá nhiều lên bản thân. Có áp lực là tốt, nhưng nhiều quá sẽ phát điên”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.
Tiểu Tháp: “Với lại ngươi phải cẩn thận. Đầu óc ngươi cũng lanh lợi nhưng đối phương lại giỏi bố trí cục diện, từng bước ngươi đi đều nằm trong bàn tay cô ta. Mưu kế bực này chỉ có Tháp gia ta đây sánh ngang được, nên đừng để bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền, hiểu chưa?"
Diệp Quân không biết phải nói thế nào.
Bỗng Phạn Chiêu Đế xuất hiện giữa đại điện, cười hỏi Diệp Quân: “Diệp công tử, đã đến giờ ăn tối rồi, chúng ta cùng đi chứ?"
Diệp Quân: “Chỉ hai chúng ta?"
Phạn Chiêu Đế gật đầu: “Chỉ hai ta”.
Diệp Quân cười: “Được thôi”.
Phạn Chiêu Đế cong môi: “Xem ra Diệp công tử đã tự có quyết định”.
Diệp Quân vừa đi vừa nói: “Ai bảo cô nương chỉ cho ta một lựa chọn mà thôi đâu”.
Phạn Chiêu Đế cười: “Sống trên đời là vậy mà, đôi khi không còn lựa chọn nào khác. Thế mới là đời, đúng không?"
Rồi xoay người đi mất.
Diệp Quân đi theo sau.
Họ đi vào một căn phòng hình tròn rộng lớn nhưng chỉ có độc một chiếc bàn ăn bơ vơ.
Trên bàn đã bày biện vô số món ăn.
Phạn Chiêu Đế: “Mời Diệp công tử”.
Diệp Quân ngồi xuống đối diện cô ta, nhìn thức ăn trên bàn rồi hỏi: “Nếu đã hợp tác, ta có thể hỏi cô nương vài câu được không?"
Phạn Chiêu Đế gật đầu: “Tự nhiên”.
Diệp Quân: “Trở ngại lớn nhất trong việc thống nhất khu vực Thần Khư là ai?"
Phạn Chiêu Đế cười: “Kẻ địch mạnh nhất hiện tại đối với Vương Thành chúng ta đương nhiên là dị vực. Nhưng nếu là mục tiêu thống nhất thì là một kẻ khác, nhưng ta tạm thời không thể nói cho ngươi”.
Diệp Quân nhíu mày.
Phạn Chiêu Đế: “Trừ việc này ra, những chuyện khác ta đều có thể giải đáp”.
Diệp Quân: “Ác Đạo của vũ trụ Quan Huyên có quan hệ gì với cô?"
Phạn Chiêu Đế: “Tỷ muội”.
Diệp Quân nhíu mày.
Phạn Chiêu Đế bật cười: “Yên tâm, hiện tại ta không có ý định cứu nàng ta, bởi mỗi người tự có vận mệnh của mình. Sau này ngươi có đối phó được nàng ta hay không thì phụ thuộc vào ngươi. Cũng không cần lo cho cô vợ Chân Thần của ngươi, cô ta mạnh hơn ngươi nghĩ nhiều”.