Trong nháy mắt, một kiếm này của Diệp Quân đã chém đến trên bầu trời, nhưng lại bị một luồng sức mạnh vô hình áp chế ngay tại chỗ. Nhưng dưới sự thúc giục của ba loại sức mạnh huyết mạch trong người Diệp Quân, hắn đã phá vỡ luồng sức mạnh khủng bố này. Một kiếm chém tới trước mặt Tổ Đạo, cách y mười trượng.
Đối mặt với một kiếm này của Diệp Quân, Tổ Đạo chỉ giơ tay phải lên, vẫy nhẹ.
Ầm!
Song song với một tiếng nổ vang trời thì kiếm quang cũng theo đó bị vỡ vụn. Diệp Quân trong nháy mắt bị đánh bay đi, nhưng ngay sau đó có một bàn tay đã đỡ lấy hắn.
Chính là Lăng Tiêu!
Lăng Tiêu nhìn Diệp Quân sắc mặt có phần tái nhợt, cười nói: “Tên nhóc nhà đệ không ngờ cũng thật nóng tính!”
Diệp Quân lau máu ở khóe miệng, hắn nhìn Tổ Đạo ở phía xa xa. Mặc dù thực lực không bằng đối phương, nhưng lúc này trong mắt hắn lại tràn đầy ý chí chiến đấu.
Thấy ý chí chiến đấu trong mắt Diệp Quân, Lăng Tiêu cười lớn: “Tính tình của tên nhóc đệ rất hợp ý ta. Biết rõ đánh không lại những vẫn dám đánh, có thể đánh.”
Dứt lời, ông ta xoay người nhìn Tổ Đạo. Lúc này, khi tất cả vũ trụ và sinh linh cùng bị hủy diệt, khí tức trên người Tổ Đạo bất chợt tăng vọt một cách điên cuồng. Bởi vì sức mạnh của tất cả chúng sinh đều đang bị y cưỡng ép hấp thụ.
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm Tổ Đạo: “Ngươi muốn hiến tế chúng sinh để bản thân đột phá cảnh giới Đạo Ngã Tự Tại, đạt đến một trình độ cao khác!”
Tổ Đạo cười nói: “Lăng Tiêu, sức mạnh của một người mãi mãi không thể đột phá được cảnh giới cực hạn Đạo Ngã Tự Tại này đâu. Những chúng sinh này có thể được ta dùng đến, thì đó chính là niềm vinh hạnh của bọn chúng!”
Lăng Tiêu không nói gì, ông ta đột nhiên biến mất ngay tại chỗ. Trong nháy mắt, một luồng đao quang trắng như tuyết dài hàng chục nghìn trượng chém vào Tổ Đạo ở cách đó không xa. Một đao này vừa xuất hiện, thế đao đáng sợ lập tức cuốn bay vũ trụ tinh hà, trấn áp trời đất.
Vào lúc này, ngay cả khí tức Đại Đạo mà Tổ Đạo tỏa ra cũng bị đè nén dữ dội, không thể động đậy.
Đối mặt với nhát đao khủng bố này của Lăng Tiêu, ánh mắt của Tổ Đạo cũng trở nên nghiêm túc hơn, không còn dám coi thường. Y giơ tay lên, nắm chặt thành quyền, sau đó đấm ra.
Ầm!
Một nắm đấm dài chục nghìn trượng đấm vào luồng đao quang đó. Trong phút chốc một luồng sức mạnh khủng bố đã nghiền nát tất cả.
Diệp Quân đứng gần đó lập tức biến sắc, nhưng hắn lại phát hiện, sức mạnh mà Đại ca và Tổ Đạo bộc phát ra đã biến mất không còn dấu vết khi lan rộng đến trước mặt Đại ca.
Lăng Tiêu quay đầu nhìn Diệp Quân ở bên cạnh, Diệp Quân lập tức nói: “Đại ca, huynh đánh đi, ta đi nói chuyện với Nhị ca.”
Nói xong, hắn xoay người chạy đi.
Hắn tất nhiên biết, bây giờ hắn ở lại đây nhất định sẽ ảnh hưởng đến biểu hiện của Lăng Tiêu.
Thấy Diệp Quân xoay người chạy đi, Lăng Tiêu bật cười lớn: “Tên nhóc này thật thú vị!”
Dứt lời, ông ta xoay người về phía Tổ Đạo vẫn đang hiến tế chúng sinh ở phía xa. Tổ Đạo nhìn ông ta: “Lăng Tiêu, không phải ngươi vẫn luôn rất tự tin sao? Nào, để sau khi ta hiến tế chúng sinh xong, chúng ta lại đánh tiếp. Đến lúc đó, ta sẽ đánh một trận ra trò với ngươi.”
Lăng Tiêu lạnh nhạt cười đểu: “A Tổ, ta mạnh, nhưng ta không ngu.”
Dứt lời, ông ta giơ tay lên, một đao bổ về phía Tổ Đạo. Một đao này vừa tung ra, đã xé tan khoảng trời này thành từng mảnh. Lúc này, khí tức Đại Đạo đang bao phủ cả khoảng trời cũng bị nghiền nát thành hư vô.
Bấy giờ, Tổ Đạo cảm nhận được một cảm giác áp bức mà trước nay chưa từng có. Y giơ tay phải lên gõ nhẹ, khi đầu ngón tay dừng lại, một chữ “Đạo” hiện lên. Trong nháy mắt, chữ “Đạo” này lập tức hóa thành một bức tường chắn trước mặt y.
Ầm!
Một đao này của Lăng Tiêu bị chặn lại, nhưng một giây sau, lại một đao nữa chém tới. Chỉ trong chớp mắt, bức tường đó đã vỡ vụn, sức mạnh cường đại đánh cho Tổ Đạo liên tục lùi mạnh về phía sau.
Mà Lăng Tiêu lại bay thẳng lên trời, lần nữa chém mạnh về phía Tổ Đạo. Sức mạnh đao thế của ông ta, vậy mà lại có thể kìm hãm được Tổ Đạo đang hiến tế chúng sinh.