Vậy mà hôm nay, ông ta đã thấy có người làm được điều đó.
Lấy một phần nhân tính áp chế chín phần thần tính.
Thì ra, chỉ cần đủ mạnh, bất kể thần tính hay nhân tính đều chỉ là nô lệ của mình…
Nhìn theo bóng người phụ nữ váy trắng đang ngày càng đi xa, Thần Nhất thoáng nở một nụ cười.
Trong nụ cười ấy, có một tia tiếc nuối, nhưng càng nhiều hơn lại là vui mừng.
Mừng vì điều ông ta từng nghĩ có khả năng thì đã thực sự có khả năng, có người thực sự không bị ‘thần tính’ khống chế, có thể lấy nhân tính áp chế thần tính; tiếc nuối chính là, ông ta lại không làm được.
Diệp Quân trông theo hướng nhìn của Thần Nhất, phóng mắt về phía xa xa, nhưng chẳng thấy điều gì khác thường.
Thần Nhất cũng đã dời mắt khỏi nơi đó, quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, mỉm cười: “Tiếp theo đây, vũ trụ này giao cho ngươi vậy”.
Nói đoạn, thân thể ông ta bắt đầu mờ dần đi.
Thấy thế, Diệp Quân vội vàng hỏi: “Tiền bối, những kẻ đã từng phản bội ông đó, chẳng lẽ ông không định quản giáo một chút sao?”
Thần Nhất chỉ lắc đầu.
Diệp Quân không hiểu được: “Vì sao?”
Thần Nhất cười nói: “Mọi người đều có dục vọng riêng cùng với tham niệm, bọn họ cũng có là chuyện rất bình thường, ta không thể yêu cầu tất cả mọi người đều phải làm người tốt, ngươi có hiểu ý ta không?”
Diệp Quân trầm mặc.
Thần Nhất tiếp tục nói: “Thế giới này có phân chia âm dương, có người tốt thì cũng có kẻ xấu, đó là chuyện rất bình thường”.
Nói đến đó, ông ta mỉm cười nhìn Diệp Quân: “Nếu ngươi muốn cải biến thế giới này thì phải dựa cả vào sự nỗ lực của bản thân, hiểu ý ta chứ?”
Diệp Quân cười khổ.
Đương nhiên hắn hiểu chứ.
Hiện giờ hắn đã thừa kế thần ấn, cũng tương đương với việc thừa kế những nhân quả xưa, có thể khẳng định rằng những vị thần trước đó sẽ không tôn thần ấn này của hắn đâu.
Không phục thì phải làm sao?
Chắc chắn là phải đánh một trận rồi.
Diệp Quân khẽ thở dài, mới vừa đánh đi ra từ Tuế Nguyệt trường hà, sang đến đây lại tiếp tục đánh.
Mệt chết đi được.
Lúc này, Thần Nhất bất chợt cười bảo: “Nếu ngươi muốn thành lập một trật tự mới thì có một số việc, cuối cùng nhất định phải làm”.
Diệp Quân gật đầu: “Tiền bối có đề nghị gì không?”
Thần Nhất suy nghĩ một chút rồi đáp: “Chớ quên tâm nguyện ban sơ ấy”.
Tâm nguyện ban sơ!
Diệp Quân im lặng.
Lời này nghe đơn giản, nhưng muốn thực hiện được nó lại vô cùng khó khăn.
Con người sống một đời dài, thực ra rất dễ lạc lối, đánh mất chính mình, có rất ít người có thể kiên trì giữ lấy bản tâm.