Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía người thàn bí, lúc này linh khí của tất cả mọi người ở đây đều đang bị tên kia cưỡng chế cướp đoạt, mà họ đều không thể phản kháng được.
Nếu như hắn không có sức mạnh tín ngưỡng thì hắn cũng không thể phản kháng lại được, nhưng lúc này nhờ có tín ngưỡng bổ trợ nên sức mạnh thần bí kia không thể khống chế được hắn. Nhưng hắn cũng không chắc có thể đánh lại được đối phương, dù sao thì bây giờ hắn đang trong trạng thái trọng thương!
Diệp Quân nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, không nói gì, thế nhưng chủ nhân bút Đại Đạo đã ý của Diệp Quân.
Chủ nhân bút Đại Đạo trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía người thần bí, lúc này đây, tên kia cũng đang nhìn ông ta và Diệp Quân, trong mắt tràn ngập sự khiêu khích.
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Ra tay!"
Vừa dứt lời, ông ta lập tức hóa thành từng luồng đạo ấn xông lên, bắn thẳng về phía người thần bí kia.
Ông ta vốn định liên thủ với tên thần bí này, nhưng phát hiện đối phương cũng là một loại không coi ai ra gì, chỉ là một phân thân thôi mà đã khinh thường người khác như vậy, nếu bản thể xuất hiện thì ông ta còn đường sống không?
Mẹ kiếp!
Đáng chết!
Nhìn thấy Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo cùng ra tay, người thần bí kia chỉ nở nụ cười, trong đó tràn ngập vẻ xem thường.
Ông ta giương tay phải lên, sau đó nhẹ nhàng đè xuống, trong phút chốc, một cái ấn máu từ trong lòng bàn tay ông ta đột ngột bắn thẳng xuống.
Ầm ầm!
Ấn máu vừa hạ xuống, Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo trong nháy mắt bị đánh bay, ngay sau đó, hai luồng sáng đỏ bao trùm lấy Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo, Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo đồng thời bị trấn áp ngay tại chỗ.
Diệp Quân cầm kiếm trong tay, sức mạnh tín ngưỡng trong cơ thể không ngừng tuôn ra, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng đỡ lại luồng sáng đỏ kia, không chỉ thế, thần hồn vừa khôi phục được một chút lại vì một kiếm vừa rồi mà bị trọng thương, trở nên vô cùng mờ ảo.
Ở phía chân trời, tên thần bí kia khinh thường nhìn Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo: "Chỉ thế thôi à?"
Sắc mặt của chủ nhân bút Đại Đạo cực kì khó coi, ông ta nhìn về phía Diệp Quân: "Tên khốn kiếp, không phải ngươi biết đánh nhau lắm à? Sao giờ lại yếu thế?"
Tên thần bí đột nhiên quay sang chủ nhân bút Đại Đạo: "Cái ngữ này nói nhiều quá!"
Dứt lời, ông ta phất tay áo lên, ấn máu kia lập tức đánh mạnh về phía chủ nhân bút Đại Đạo.
Chủ nhân bút Đại Đạo lập tức biến sắc, ông ta đưa tay ra, một đạo ấn xuất hiện che trước người.
Ầm ầm!
Chỉ trong nháy mắt, đạo ấn của ông ta đã bị phá nát, sức mạnh khổng lồ kia đánh ông ta bật ra xa mấy vạn trượng.
Chủ nhân bút Đại Đạo muốn thừa cơ hội này bỏ chạy, nhưng tên thần bí kia tất nhiên không có ý định buông tha cho ông ta, thế là cách không vung đấm về phía ông ta, ấn máu kia lập tức hóa thành một cột sáng màu đỏ tươi bắn thẳng về phía chủ nhân bút Đại Đạo.
Bất đắc dĩ, chủ nhân bút Đại Đạo chỉ có thể dừng lại, ông ta bỗng xoay người, tay bấm một pháp quyết, thủ pháp xong, một luồng sáng vàng hiện lên, nhưng không phải dùng để tấn công, mà là phòng thủ.
Luồng sáng vàng kia vừa tiếp xúc với ấn máu đã ầm ầm vỡ vụn, sức mạnh to lớn lại lần nữa đánh văng ông ta ra ngoài.
Căn bản không phải là đối thủ!
Phía xa, Diệp Quân nhìn thấy tình cảnh này thì sắc mặt trầm xuống, nếu hắn không bị thương, còn ở trạng thái đỉnh cao thì dựa vào sức mạnh tín ngưỡng vẫn có thể đánh được một trận với đối phương, nhưng bây giờ hắn chỉ lực bất tòng tâm.
Diệp Quân quay đầu nhìn xung quanh, linh khí của mọi người đều đang bị điên cuồng cướp đoạt, không chỉ mọi người ở đây mà toàn bộ linh khí khắp vũ trụ này cũng đều đang bị cướp đoạt tàn nhẫn.
Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía người thần bí, trong lòng tràn ngập nghi hoặc, tên này chạy từ đâu đến?
Bên trên bầu trời xanh thẳm, người thần bí liếc nhìn chủ nhân bút Đại Đạo vừa bị đánh bay, lắc đầu: "Ngươi còn kém hơn cả ta nghĩ... Danh tiếng của ngươi là ba hoa chích chòe hết à?"