Hai người vừa định chạy thì lúc này Nạp Lan Ca bỗng chỉ tay về hướng xa: "Huynh nhìn đi!"
Diệp Quân nhìn theo, trước con yêu thú kia là một con người đang chạy thục mạng!
Người này không phải là ai khác, chính là Tiêu Qua!
Bây giờ Tiêu Qua cũng đã nhìn thấy Diệp Quân và Nạp Lan Ca. Lúc nhìn thấy hai người, y mừng như điên, điên cuồng hét lên: "Diệp huynh, cứu mạng! Cứu ta với! Ôi khiếp... cứu ta với!"
Diệp Quân thì lại kéo tay Nạp Lan Ca quay người bỏ chạy!
Nhìn thấy vậy, Tiêu Qua ngơ cả người, rồi sau đó run rẩy nói: "Diệp huynh... huynh đệ tốt của ta! Huynh đệ ơi! Ta là huynh đệ Tiêu Qua của huynh đây mà!"
...
Chạy!
Phải chạy!
Một con yêu thú cấp Bán Tiên, lại cộng thêm cả một bầy yêu thú phía sau nó, ai mà đỡ cho nổi?
Tốc độ của ba người bây giờ đã lên đến cực hạn!
May là tốc độ của con yêu thú kia không quá nhanh!
Càng lúc ba người càng đến gần lá cờ kia!
Nhưng đám yêu thú kia không hề có ý định dừng đuổi theo!
Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân nặng nề hẳn.
Rốt cuộc Tiêu Qua đã làm gì khiến con yêu thú này bán mạng đuổi theo như vậy?
Chẳng mấy chốc, ba người Diệp Quân đã chạy đến trước một thạch đài. Trên thạch đài chính là lá cờ của thư viện Quan Huyên kia!
Mà trước thạch đài còn có năm người!
Ba người của Thanh Châu đều có mặt.
Vị Tả Phu của Vân Châu cũng ở đó.
Còn một chàng trai nữa, chàng trai mặc một bộ trường bào màu xám tro sạch sẽ, ngồi trên một tảng đá lớn bên cạnh, miệng ngậm một cọng cỏ, trông cà lơ phất phơ.
Thấy ba người Diệp Quân đến, cả năm người đều nhìn về phía ba người họ!
Rất nhanh sau đó, năm người lại nhìn ra sau lưng ba người Diệp Quân!
Lúc nhìn thấy bầy yêu thú kia, cả năm người đều nhíu chặt mày.
Diệp Quân quay người nhìn đám yêu thú, thấy bọn nó vẫn nhất quyết đuổi theo, sắc mặt hắn trầm hẳn xuống, sau đó nhìn Tiêu Qua đang tái mét mặt mũi hỏi: "Huynh đã làm gì vậy?"
Tiêu Qua run run đáp: "Trời đất chứng giám, ta thì làm gì được chứ? Nó biến thái cỡ đó, ta làm gì được nó cơ chứ!"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Nó nhất quyết đuổi theo huynh không tha!"
Tiêu Qua ngẩng người ra, sau đó y lấy ra một cái trứng, sau đó nói: "Ta nhặt được một quả trứng!"
Nói rồi y chớp mắt hỏi: "Không phải vì nó đấy chứ?"