Dứt lời, ông ta xoay người nhìn về phía sâu trong tinh không, nói một câu sâu xa: “Giang sơn đời đời đều có nhân tài xuất hiện, đừng coi thường người của thời đại này, việc chúng ta phải làm bây giờ là khiêm tốn phát triển, im lặng theo dõi tình hình, kết bạn nhiều hơn, tính toán cho tương lai”.
Người đàn ông trung niên bên cạnh gật đầu: “Tông chủ nói rất đúng, Tông chủ xem trọng thiếu niên này sao?”
Nam Vân Thiên cười nói: “Người này trẻ tuổi như thế đã có chiến lực đáng sợ đến mức này, thân thế chắc chắn không tầm thường, điều hiếm có hơn nữa là thiên phú của hắn vô cùng yêu nghiệt, hơn nữa còn rất quyết đoán, dám lấy đạo ấn kia ra cược. Người như thế chắc chắn không phải một người bình thường, có thể kết bạn với hắn thật sự là một chuyện may mắn với Thượng Kiếm Tông của chúng ta!”
Người đàn ông trung niên trầm giọng nói: “Tông chủ cũng đang cược ư?”
Nam Vân Thiên gật đầu: “Thượng Kiếm Tông ta vừa mới thoát ra, căn cơ không ổn định, muốn phát triển thì phải có đồng minh. Thân phận của thiếu niên này không đơn giản, quan trọng nhất là tính cách cậu ta cũng rất vừa ý ta, cho nên ta sẵn lòng kết bạn với cậu ấy. Mà Vĩnh Sinh Đại Đế trước kia…”
Nói đến đây, trong mắt ông ta lộ vẻ lạnh lùng: “Người này kiêu căng ngạo mạn, như đang bố thí cho chúng ta vậy, người như thế dù Thượng Kiếm Tông ta không bao giờ xuất thế cũng sẽ không cống hiến sức lực cho ông ta”.
Những người còn lại cũng lần lượt gật đầu, mà lúc này, so sánh Diệp Quân với Vĩnh Sinh Đại Đế kia, thiện cảm của bọn họ với Diệp Quân thoáng chốc tăng vọt.
Người ta thật sự tôn trọng Thượng Kiếm Tông!
Ta cứu ngươi, không cần được báo đáp.
Đúng là quá hào phóng!
Lúc này, Nam Vân Thiên lại nói: “Bắt đầu từ bây giờ, đệ tử tông môn không được rời khỏi đây, mọi người phải quản lý bọn họ, bảo bọn họ đừng đi ra ngoài gây chuyện, hiện tại chúng ta vừa thoát khỏi phong ấn, không hiểu gì về thời đại hiện tại, chỉ cần sơ suất sẽ có thể gây ra hoạ lớn. Vì thế, nhất định phải ràng buộc bọn họ, khiêm tốn một chút cho ta, khiêm tốn một chút!”
Mọi người đồng loạt gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu…
Đã chịu thiệt thòi một lần, bây giờ ra ngoài còn không thông minh hơn thì chết quách đi cho rồi.
Sau khi rời khỏi Thượng Kiếm Tông, mấy người nhóm Diệp Quân đi về phía Bắc, trên đường đi, Mộ Niệm Niệm nhìn thoáng qua Diệp Quân, cười nói: “Có khí phách đấy”.
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Chủ yếu là nhờ có dì Mộ và Nhị Nha cô nương ở đây, nếu không con cũng không dám cược”.
Đánh cược?
Rất nhiều lúc, muốn đánh cược thì trước hết ngươi phải có lá bài tẩy.
Nếu không có thực lực, hôm nay e rằng sẽ có một kết cục khác rồi.
Nghe thấy lời của Diệp Quân, trong mắt Mộ Niệm Niệm nhất thời lộ vẻ tán thưởng, tiểu tử này luôn hiểu rõ bản thân, điều này thật sự rất hiếm thấy.
So với Kiếm chủ Nhân Gian, tiểu tử trước mắt này không thua kém gì, điểm khác biệt là sự thông minh của tiểu tử này được giấu kín ở bên trong.
Còn Kiếm chủ Nhân Gian thì thể hiện ra bên ngoài.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Thượng Kiếm Tông, khẽ cười nói: “Dù thế nào thì lần này cũng có thu hoạch không tệ”.
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Thực lực của Thượng Kiếm Tông này cũng tạm được, đặc biệt là Tông chủ kia, thực lực chân chính của ông ta không thua kém gì Chiến Đế của nền văn minh Vĩnh Sinh trước đó cả. Đương nhiên bản thân chúng ta mạnh mới là quan trọng nhất, nếu không, bất cứ sự hợp tác nào cũng là giả dối!”
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu!”