Ở bên ngoài.
Sau khi rời khỏi Tiểu Tháp, Diệp Quân nhìn thấy một người đàn ông trung niên cách đó không xa.
Khi nhìn thấy người đàn ông trung niên này, hắn sững sờ.
Người đàn ông trung niên này chính là Vô Biên Chủ.
Nhìn thấy Diệp Quân kinh ngạc, Vô Biên Chủ cười nói: “Bất ngờ lắm à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy!”
Vô Biên Chủ nói: “Vừa đi vừa nói!”
Nói xong, ông ta quay người, phất tay áo, thời không phía xa mở ra, sau đó ông ta dẫn theo Diệp Quân biến mất ở cuối thời không Tuế Nguyệt.
Trên đường đi, Diệp Quân nhìn Vô Biên Chủ, Vô Biên Chủ bình tĩnh nói: “Lúc ở ngôi sao màu xanh, chủ nhân bút Đại Đạo từng đến tìm ta”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn nhớ ra lúc đó chủ nhân bút Đại Đạo từng nói muốn đi gặp một người, người này chắc là Vô Biên Chủ.
Diệp Quân hỏi: “Có phải tiền bối không muốn…”
Vô Biên Chủ cười nhạt: “Lúc đầu đúng là như vậy, nhưng sau đó ta chợt hiểu ra…”
Ông ta vừa nói vừa nhìn về phía cuối Tuế Nguyệt trường hà, nhẹ nhàng nói: “Chí hướng của đại trượng phu phải nên là Đại Đạo của vũ trụ mới đúng”.
Diệp Quân nói: “Có phải ông ấy đã cho ông lợi ích gì không?”
Vô Biên Chủ sững sờ.
Diệp Quân nhìn Vô Biên Chủ, chủ nhân bút Đại Đạo chắc chắn đã cho ông ta lợi ích gì đó.
Vô Biên Chủ cười nói: “Đương nhiên là có lợi ích rồi, nhưng ta vì tín ngưỡng hơn… này, biểu cảm này của cậu là thế nào? Ta giống cha cậu, không bao giờ nói dối”.
Diệp Quân lắc đầu cười.
Vô Biên Chủ nghiêm túc nói: “Bây giờ tình thế hơi nghiêm trọng, cường giả của Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên đều đã bị bọn họ ngăn cản, nói cách khác, cả Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên đều không thể hy vọng được nữa”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Ta nghe cô cô nói, Tiểu Bạch và Nhị Nha đã tới cứu viện rồi”.
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Quân: “Càng không thể trông chờ vào bọn họ”.
Diệp Quân: “…”
Vô Biên Chủ nói tiếp: “Bọn họ không làm loạn đã là sự trợ giúp lớn nhất cho cậu rồi”.
Diệp Quân khẽ thở dài.
Hắn thật sự không có lòng tin vào Tiểu Bạch và Nhị Nha.
Hai người này đúng là không đáng tin cậy!