Diệp Quân nhìn cung điện lớn nhất, bên trên viết ba chữ: Quá Khứ Tông.
Quá Khứ Tông!
Diệp Quân liếc nhìn xung quanh, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường.
Không có cường giả nào ra tay với bọn họ.
Diệp Quân suy nghĩ một lúc, vẫn nên dựa vào Tiểu Tịnh thì hơn.
Lúc này, hắn chỉ có thể tin tưởng người cô cô trước mặt.
Tiểu Tịnh nhìn Quá Khứ Tông, ánh mắt lóe sáng, không biết đang nghĩ gì.
Bùm!
Đúng lúc này, một ông lão lặng lẽ xuất hiện trước mặt hai người họ.
Khi ông lão này đến, xung quanh xuất hiện rất nhiều khí tức đen tối.
Chỉ có thể cảm nhận được khí tức, nhưng không thể cảm nhận được người.
Diệp Quân cau mày, trong lòng thầm cảnh giác.
Ông lão nhìn Tiểu Tịnh: “Đứng đầu bảng Tuế Nguyệt, Thổ Phỉ Đế Quân”.
Đứng đầu bảng Tuế Nguyệt!
Nghe ông lão nói vậy, Diệp Quân sững sờ, hắn nhìn Tiểu Tịnh bằng ánh mắt kinh ngạc.
Tiểu Tịnh cô cô là người đứng đầu trong bảng Tuế Nguyệt ư?
Tiểu Tịnh cười nói: “Lần này ta tới Quá Khứ Tông là muốn mượn ít đồ”.
Ông lão nhìn Tiểu Tịnh: “Ngươi định cướp bóc ở Quá Khứ Tông sao?”
Tiểu Tịnh nghiêm túc nói: “Cướp bóc gì chứ, thật khó nghe, ta nói là mượn, mượn!”
Ông lão chế nhạo: “Thổ Phỉ Đế Quân, bỏ mánh khóe của ngươi đi, nơi này là Quá Khứ Tông, không phải nơi ngươi có thể giở trò lưu manh, ngươi…”
Tiểu Tịnh đột nhiên phất tay.
Bùm!
Một luồng sức mạnh mạnh mẽ đánh bay ông lão.
Tiểu Tịnh lạnh lùng nhìn ông lão bay xa: “Ta cứ giở trò lưu manh đấy!”
“Hỗn láo!”
Ông lão tức giận, hóa thành một luồng sáng màu đen lao về phía Tiểu Tịnh.
Ánh mắt Tiểu Tịnh hiện lên vẻ khinh thường, bà ấy giơ tay phải lên, sau đó ấm xuống.
Bùm!
Với một đòn này, đạo kiếm quang vạn trượng lập tức vỡ tan.
Ông lão lại bị đánh bay.
Sau khi đánh bay ông lão, Tiểu Tịnh nói: “Ra đây đi!”
“Ha ha!”
Lúc này, tiếng cười lớn từ bốn phía vang lên, thời không mở toang, hàng trăm cường giả đỉnh cao lao ra.