Tiểu Tháp im lặng một lát mới đáp: “Đúng thế, nhưng ngoài tình cảm của bà ấy với cha ngươi, bà ấy không quan tâm đến thứ gì khác nữa, càng không nói đến việc bảo vệ vũ trụ gì đó. Lòng tốt và cái thiện của bà ấy mãi mãi chỉ dành cho cha ngươi, ngoài ra, mọi thứ chỉ là hạt bụi. Trong mắt bà ấy, vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ chẳng có gì khác nhau cả. Năm đó cha ngươi không nhờ bà ấy ra tay, bà ấy không vui nên suýt đã tiêu diệt toàn bộ vũ trụ Quan Huyên, đến tận bây giờ, bà ấy vẫn chỉ là Thần Bảo Hộ của một mình cha ngươi…”
Diệp Quân im lặng.
Tiểu Tháp thầm thở dài.
“Đường ca của đệ đã chết rồi sao?”
Lúc này, một giọng nói chợt vang lên từ bên cạnh.
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, hắn và Trần Quan Tử cùng quay đầu nhìn lại, cách đó không xa có một cậu bé khoảng bảy tám tuổi, còn rất nhỏ, trong tay còn đang cầm một thanh kiếm gỗ.
Cậu bé nhìn Trần Quan Tử và Diệp Quân, hỏi lại lần nữa: “Đường ca của đệ chết trận rồi sao?”
Trần Quan Tử im lặng.
Diệp Quân cũng thế.
Cậu bé đột nhiên đi tới trước mặt hai người, nhìn thẳng vào họ: “Đệ muốn gia nhập Kiếm Tông!”
Trần Quan Tử khẽ hỏi: “Gia nhập Kiếm Tông làm gì?”
Cậu bé giơ kiếm gỗ lên, nói với giọng điệu kiên định: “Cũng giống như đường ca của đệ vậy, đánh thần linh, bảo vệ vũ trụ Quan Huyên!”
Diệp Quân nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé: “Chuyện này để chúng ta làm là được rồi!”
Cậu bé còn muốn nói gì đó thì Diệp Quân đột nhiên lấy một chiếc nhẫn chứa đồ ra đưa cho cậu bé, dịu dàng nói: “Ở nhà chăm chỉ tu luyện, chăm sóc cho cha mẹ!”
Hắn không bảo cậu bé đừng tu luyện, trong thời đại này, không tu luyện sẽ chỉ bị người khác ức hiếp.
Và tất nhiên, hắn cũng không muốn cậu bé lại gia nhập Kiếm Tông…
Diệp Quân rời đi cùng Trần Quan Tử.
Cậu bé đứng tại chỗ nhìn hai tia kiếm quang phía chân trời, hét to: “Đệ nhất định sẽ gia nhập Kiếm Tông, nhớ đó, đệ tên là Tào Hưu… Hưu có nghĩa là ‘dừng’ trong đến chết mới dừng lại…”
…
Chân Thần Điện, Chân vũ trụ.
Chân Thần Điện cao tận nghìn trượng, thẳng đến mây xanh, tám cây trụ đá chọc trời sừng sững, trên mỗi cây cột đều vẽ một con yêu thú mặt mũi dữ tợn.
Hai bên trước trụ đó có hai hàng người mặc bạch giáp, mỗi bên mười người, đầu đội mũ giáp lông, tay cầm trường đao.
Trước đại điện bên dưới trụ đá là một quảng trường rộng đến ba trăm nghìn trượng, toàn bộ được lát bằng tinh thạch, cực kỳ xa hoa.
Mà lúc này, hai bên đại điện đã tập trung mấy triệu thần linh.
Tất cả đều là những người trẻ tuổi!