Diệp Quân nói: “Ở lại với các muội vài hôm rồi đi”.
Từ Thụ mỉm cười gật đầu, không nói gì.
Diệp Quân nắm lấy tay nàng ta khẽ nói: “Xin lỗi”.
Từ Thụ cười nói: “Huynh xin lỗi gì?”
Diệp Quân khẽ nói: “Mấy năm nay ta đều ở bên ngoài, rất ít khi ở bên cạnh các muội…”
Từ Thụ lắc đầu mỉm cười: “Hai người yêu nhau nhưng lại thường có mâu thuẫn thì cần gì ngày nào cũng ở bên nhau? Chúng ta khác với người thường, tuổi thọ của chúng ta dài, sau này chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn”.
Diệp Quân gật đầu.
Từ Thụ cười nói: “Đợi sau khi đại tỷ ra, chúng ta đến hệ Ngân Hà nhé?”
Diệp Quân bật cười: “Được”.
Hệ Ngân Hà!
Hắn cũng muốn đến đó đi dạo.
Hai người không làm chuyện gì khác mà cứ ngồi trong tinh không nói chuyện với nhau.
Hai người đều thích cảm giác ấm áp này.
Nhiều lúc Diệp Quân nói, Từ Thụ nghe, thật ra nàng ta không tò mò về các nền văn minh khác, nhưng nàng ta rất tò mò về trải nghiệm của Diệp Quân.
Nói một hồi, Từ Thụ bỗng nói: “Huynh rất vất vả nhỉ?”
Diệp Quân sửng sốt, sau đó cười nói: “Thật ra vẫn ổn, ta cũng không tự mình chống đỡ mọi chuyện mà”.
Không phải hắn không muốn gánh một mình, mà là nhiều lúc hắn thật sự không thể gánh vác nổi, Diệp Quân nhìn vào tinh không khẽ nói: “Ta đã nghĩ kỹ, đợi sau này cứu Chân tỷ ra, trật tự được thiết lập xong, ta đến hệ Ngân Hà dưỡng già, ta làm đại ca của hệ Ngân Hà, ha ha”.
Từ Thụ nhìn hắn, mím môi cười: “Được”.
Ngày hôm sau.
Diệp Quân đến Chân Thần Điện, Từ Nhu còn đang bận rộn, nàng ta đã cảm nhận được Diệp Quân đến, nhưng cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục đọc tài liệu. Diệp Quân cười nói: “Ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên đến tạm biệt tỷ. Tiểu Nhu, sau này có duyên gặp lại”.
Nói rồi hắn xoay người ngự kiếm bay lên, biến mất ở tận cuối tinh hà. Trong điện, bàn tay đang lật tài liệu của Từ Nhu khựng lại, nàng ta im lặng một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời ngoài điện, một lúc sau nàng ta nở nụ cười, sau đó tiếp tục đọc tài liệu.
Kiếp Giới.
Diệp Quân đến Kiếp Giới, nhưng hắn không đến gần khu vực Kiếp Giới, chỉ đứng nhìn từ xa.
Hắn có thể cảm nhận được khí tức quen thuộc ở khu vực trung tâm đó.
Chân tỷ!
Diệp Quân đứng đó nhìn về phía kia.
Tiểu Tháp nói: “Không đến gặp một lát sao?”
Diệp Quân lắc đầu, sau đó xoay người rời đi.
Tiểu Tháp nói: “Tại sao?”
Diệp Quân cười nói: “Ta còn quá yếu, bây giờ đi gặp chẳng có ý nghĩa gì”.
Nói rồi sắc mặt hắn dần trở nên nghiêm trọng, vì hắn nhận ra sức mạnh Vũ Trụ Kiếp trong Kiếp Giới lại mạnh hơn trước kia ít nhất mười lần.
Ác Đạo vẫn đang không ngừng mạnh lên.
Cuối cùng Diệp Quân quay đầu nhìn khu vực Vũ Trụ Kiếp đó, sau đó xoay người biến thành một tia kiếm quang rồi biến mất ở tận cuối tinh không.
Diệp Quân rời đi không bao lâu, tận cuối Kiếp Giới bỗng rung lên. Sau khi rời khỏi Kiếp Giới, Diệp Quân đến một vùng tinh không, hắn ngẩng đầu nhìn tận sâu tinh không khẽ nói: “Tháp gia, ngươi nói xem nền văn minh Phệ Giả đã đến chưa?”
Tiểu Tháp nói: “Chắc là sắp rồi”.
Diệp Quân khẽ cười.